Xứ Huế vốn là kinh đô cũ của triều Nguyễn, một triều đại phong kiến cuối cùng ở nước ta. Là một tỉnh có diện tích 5.009,2 km2, số dân 1.045.134 người; Đông giáp Biển Đông, Tây giáp Lào, Nam giáp xứ Quảng, Bắc giáp Quảng Trị. Toàn tỉnh Thừa Thiên-Huế hiện nay có 8 huyện là A Lưới, Hương Thuỷ, Hương Trà, Nam Đông, Phong Điền, Phú Lộc, Phú Vang, Quảng Điền, và Thành phố Huế. Do đó, có thể nói Thừa Thiên-Huế là một địa phương nằm ở vị trí trung tâm của cả nước, nơi được coi là địa bàn có tầm chiến lược quan trọng. Chính vì thế mà người ta đã ví Huế là “chiếc đòn gánh gánh hai đầu đất nước”. Với một bề dày văn hoá vốn có của mình, xứ Huế luôn được đánh giá là nơi còn chứa đựng nhiều yếu tố văn hoá độc đáo mà không phải vùng nào, địa phương nào cũng có. Một trong những điều đặc biệt ấy phải kể đến tiếng nói của người xứ Huế, hay như một số người thường gọi là phương ngữ (regional dialect) Huế, hoặc nói một cách chính xác hơn là thổ ngữ (subdialect) Huế.
Ngày nay, cùng với việc đầu tư nghiên cứu ngày một nhiều hơn, sâu hơn về nền văn hoá Huế thì vấn đề nghiên cứu, tìm hiểu về ngôn ngữ, tiếng nói của người Huế cũng đang được các nhà khoa học quan tâm đặt ra. Tuy nhiên, số lượng công trình nghiên cứu về lĩnh vực này cho đến nay hầu như chưa có nhiều do đó mà người ta chưa thể đánh giá được hết mọi tiềm năng về bản sắc ngôn ngữ của vùng này. Chính vì vậy, qua một số kết quả nghiên cứu và khảo sát bước đầu, trong khuôn khổ một bài viết ngắn chúng tôi xin được đưa ra một vài cảm nhận nhỏ về tiếng Huế với mong muốn góp một phần hiểu biết ít ỏi của mình để tìm hiểu thêm về ngôn ngữ Huế nói riêng và nền văn hoá Huế nói chung.
1/ Một vài cảm nhận về đặc điểm ngữ âm (phonetic)
Trong quá trình giao tiếp, hầu hết những người ở địa phương khác đều có chung một cảm nhận là người Huế nói năng nhỏ nhẹ, dễ thương, nhất là giới nữ. Cái ý “dễ thương” ở đây có lẽ bao hàm cả ý khen hay, và đẹp. Điều này có thể hơi khác so với hai vùng thổ ngữ láng giềng là Quảng Nam và Quảng Trị. Về phía Nam, bên kia đèo Hải Vân, người xứ Quảng phát âm hoàn toàn khác với tiếng Huế, vì giọng nói (ccent) của họ gần với giọng nói của người miền Nam. Còn ở phía Bắc, mặc dù có cùng một đặc trưng ngữ âm gần giống với tiếng Huế, thế nhưng tiếng Quảng Trị vẫn có một cái gì đó khiến cho người nghe có cảm giác nặng hơn và càng xa dần về phía Bắc (Quảng Bình, Hà Tĩnh, Nghệ An,...) thì đặc trưng ấy càng rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, nếu để ý kĩ, chúng ta thấy rằng, người Huế có thói quen nói chậm, nói nhỏ, và có xu hướng kéo dài về cuối câu, nhất là những câu có biểu lộ sắc thái tình cảm; đồng thời trong một câu nói, người Huế cũng có thói quen nhấn nhá ở một số điểm trong khi nói. Chính đặc điểm này mà người nghe có cảm giác rằng người Huế nói năng nhỏ nhẹ, mềm mại, dịu dàng, và đôi lúc có vẻ đài các. Thế nhưng, cũng chính do đặc điểm này mà người nghe đôi lúc cảm thấy khó nghe, nhất là những lúc nói nhanh.
Qua quá trình tiếp xúc với cư dân ở một số địa bàn của Thừa Thiên-Huế như làng Mỹ Xá, làng Đông Xuyên (Quảng Lộc - Quảng Điền), chúng tôi nhận thấy rằng, đại bộ phận ở lớp người lớn tuổi thường có hiện tượng nối âm, nuốt âm trong khi nói. Ví dụ: “Eng chía không có nhà” có nghĩa là “Anh chị nớ (ấy) không có nhà”. Hoặc “Múa không có con” tức là “Mụ nớ (ấy) không có con”. ở đây, chía là hệ quả của hiện tượng nối âm giữa hai từ "chị" và "nớ" trong khi nói nhanh, tức là hai từ này đã bị chồng lên nhau trong khi phát âm (có người cho đây là hiện tượng nói nhịu: lapsus linguae). Tương tự như vậy, trường hợp của múa là sự trùng nhau của hai từ "mụ" và "nớ". Hiện tượng này, theo chúng tôi, về cơ bản gần giống với hiện tượng ổng, bả, chỉ,... của người miền Nam.
Bên cạnh đó, người ta cũng nhận thấy rằng người Huế trong lúc nói năng hầu như phát âm không phân biệt được thanh hỏi với thanh ngã. Điều này thể hiện rất rõ, kể cả đối với lớp trẻ hiện nay. Và điều quan trọng hơn cả là nó chi phối mạnh mẽ tới mức thể hiện ngay cả trên chữ viết (chính tả = orthography); tức là trên bình diện chính tả, để phân biệt dấu hỏi hay ngã quả là một điều hết sức khó khăn đối với họ. Cá biệt, có một số địa bàn còn xảy ra cả hiện tượng không phân biệt được thanh nặng với thanh huyền như: bụi/bùi, đạn/đàn, mụ/mù, nhạn/nhàn, phụ/phù,... Do đó, người nghe rất khó phân biệt được các dạng thanh điệu này trong tiếng Huế.
Ngoài hiện tượng không phân biệt về mặt thanh điệu như trên, thì hiện tượng phát âm không phân biệt một số phụ âm đầu, phụ âm cuối hay một số vần cũng tạo nên một đặc trưng lớn cho tiếng Huế. Trong số đó phải kể đến một số trường hợp điển hình như sau:
- Phát âm không phân biệt hai phụ âm đầu D- với NH- như: dà thay cho nhà, danh dẹn/nhanh nhẹn, dăn dúm/nhăn nhúm, dắc dở/nhắc nhở, dăn dở/nhăn nhở, dẹ dàng/nhẹ nhàng, dịp dàng/nhịp nhàng, dỏ dẹ/nhỏ nhẹ, dộn dịp/nhộn nhịp, dớ dung/nhớ nhung,...
- Phát âm không phân biệt hai phụ âm cuối -NG với -N như: lãng mạng/lãng mạn, chứa chang/chứa chan, đang lác/đan lát, vang vỉ/van vỉ, tai nạng/tai nạn,... và -C/-T như: các bụi/cát bụi, buốc giá/buốt giá, thành đạc/thành đạt, dìu dắc/dìu dắt, bất diệc/bất diệt,...
- Phát âm không phân biệt vần -IÊU với -IU, -ƯƠU, -ƯU như: điều hiêu/đìu hiu, hiêu hiêu/hiu hiu, biều riếu/bìu ríu, mắc miếu/mắc míu, diệu dàng/dịu dàng, liếu lo/líu lo, hiêu nai/hươu nai, ốc biêu/ốc bươu, biếu/bướu, riệu/rượu, khiếu/khướu, hiêu trí/hưu trí, miêu mẹo/mưu mẹo...
- Phát âm không phân biệt hai khuôn vần -OAI với -OI như: coai/coi, boái toán/bói toán, moai móc/moi móc, đoái khổ/đói khổ, loai choai/loi choi, hoải han/hỏi han,...
Qua quá trình khảo sát và nghiên cứu, chúng tôi nhận thấy rằng những hiện tượng trên xảy ra một cách rất phổ biến trong cách phát âm của người Huế. Chính đặc điểm này đã tạo nên sắc thái riêng cho tiếng Huế; và có thể nói rằng đây chính là nét khác biệt lớn giữa tiếng Huế với các tiếng địa phương khác.
Ngoài những đặc trưng cơ bản trên, người ta còn nhận thấy rằng người Huế có một thói quen hết sức phổ biến trong khi nói đó là phát âm hai nguyên âm -O- và -Ô- trong một số âm tiết nhất định thành -OO- và -ÔÔ-. Ví dụ như: con thành coong, còn/coòng, bón/boóng, đón/đoóng, khóc/khoóc, đọt (ngọn)/đoọc, ngọt/ngoọc, học/hoọc lon/loong,.. hay bông/bôông, tồn/tôồng, khôn/khôông, tốn/tôống, đông/đôông, cột/côộc, dốt/dôốc, một/môộc,... Sở dĩ có hiện tượng này theo chúng tôi có lẽ là do áp lực của việc phát âm không phân biệt hai phụ âm cuối -C/-T và -NG/-N mà tạo thành. Vấn đề về cơ chế của hiện tượng này như thế nào, chúng tôi xin phép sẽ được trình bày trong một hướng nghiên cứu khác.
Trong quá trình tìm hiểu, chúng tôi cũng nhận thấy thêm rằng, trong tiếng Huế hiện nay, ở một số vùng, nhất là những vùng làng mạc xa thành phố; hoặc ở một số cá nhân, chủ yếu tập trung ở lớp người lớn tuổi không trực tiếp chịu nhiều ảnh hưởng của nền văn hoá, ngôn ngữ mới còn tồn tại một số hiện tượng phát âm không phân biệt như: Đ-/D- (đa thịt/da thịt, đắc/dắt, đẻo đai/dẻo dai, đép/dép, đưới/dưới,...), B-/V- (đầy bun/đầy vun, bo gạo/vo gạo, bót/vót, bui bẻ/vui vẻ, bút gạo/vút gạo,...), L-/NH- (lạt/nhạt, hoa lài/hoa nhài, lát/nhát, lanh/nhanh,...), CH-/GI- (chàn bầu/giàn bầu, rau chên/rau giền, ngủ một chớc/ngủ một giấc, con chán/con gián, chập/giập,...), TR-/D-/GI- (troi/dòi, tra/già, trùn/giun, trữa/giữa,...), PH-/B- (phỏng/bỏng, phịa/bịa, đỏ phừng phừng/đỏ bừng bừng,...), -INH/-ÊNH (thinh thang/thênh thang, minh mông/mênh mông, linh đinh/lênh đênh,...), -ENG/-ANH (keng/canh, xeng/xanh, lèng/lành, kéng/cánh,...).
Như vậy, xét về mặt ngữ âm của tiếng Huế, chúng ta thấy ở đó luôn chứa đựng khá nhiều điều thú vị mà các nhà nghiên cứu cần phải đầu tư khám phá nhiều hơn để có thể hiểu sâu hơn và kĩ hơn về tiếng Huế.
2/ Một vài cảm nhận về đặc điểm từ vựng (lexicon)
Ngoài một số đặc điểm cơ bản về ngữ âm như trên, chúng ta cũng nên thử tìm hiểu thêm một số đặc điểm cơn bản về từ vựng truyền thống của tiếng Huế để khám phá thêm nhiều điều thú vị khác nữa trong kho tàng ngôn ngữ Huế nói chung và thổ ngữ (subdialect) Huế nói riêng.
Trong quá trình làm việc, khi so sánh với bảng từ vựng của cuốn Từ điển từ cổ của GS Vương Lộc, và một số nguồn tư liệu khác, chúng tôi nhận thấy rằng trong tiếng Huế hiện nay còn tồn tại khá nhiều từ được xem là cổ (archaic), hoặc có yếu tố cổ.
Ví dụ như: ăn lửa (ăn chịu); áo chế (áo tang); bá (vá trong vá áo); bạ bách (dối, không thật); bái (vái, lạy); bậm (to, mập); bấu (cấu, véo); béng (bánh); bề (tốt, đẹp); biền (khoảnh đất bồi sát bờ sông); biếng (lười, nhác); biệng (đánh); bín (bí trong quả bí); bình tinh (hoàng tinh); bói khoa (bói toán); bông (hoa); bụ (vú); bui (vui); bui bẻ (vui vẻ); buông bức (vuông vức); bức ngựa (bức phản); cảy (sưng); chánh (nhánh); chảu (đẹp, xinh); chảu lảy (rất xinh, rất đẹp); chang mày (chân mày); chay vay (lo lắng, sốt sắng); cheo (nhảy); côi (trên); cươi (sân); dôn (chồng); dể ngươi (coi thường); đọt (ngọn); eng (anh); im (dim); lần đân (lần khân, lì lợm); ló (lúa); lôống (lớn, to); mại lối (ngày trước, hôm trước, không xác định cụ thể); mắt mỏ (đắt đỏ); mè xưa/mì xưa (mở hàng); mụ nghẹ (lọ nồi); mược (mặc trong mặc áo, mặc kệ); nương (vườn); ốt dột (xấu hổ); rào (sông); rẹn (rễ); roọng (ruộng); rú (núi); sợ lện (sợ sệt); tởn (khiếp, sợ); thoét (thét, la, mắng); tra (già); trầm trây (bài bây); trây (bôi); trẽn (xấu hổ, ngượng); triêng (quang, gánh); trốc = trôốc (đầu); trốc cúi (đầu gối); tru (trâu); xăng văng (lăng xăng); xeng (xanh); xửng vửng (choáng váng);...
Có một điều mà cho đến nay nhiều nhà nghiên cứu cũng phải thừa nhận rằng, Huế chính là mảnh đất còn chứa đựng nhiều yếu tố ngôn ngữ cổ nhất. Điều này không chỉ thể hiện ở mặt ngữ âm mà cả ngay trong lớp từ vụng. Đặc biệt hơn, các giá trị này, cho đến nay hầu như vẫn còn lưu giữ lại khá nguyên vẹn và phong phú. Và đó cũng chính là điều lí thú dành cho những người làm công tác nghiên cứu ngôn ngữ nói riêng và văn hoá xã hội nói chung khi muốn tìm hiểu và nghiên cứu về Huế.
3/ Kết luận
Như vậy, có thể nói, tiếng Huế có một vai trò hết sức đặc biệt trong hệ thống ngôn ngữ và tiếng nói của nước ta. Đây là vùng thổ ngữ hết sức đặc biệt, nó vừa đa dạng vừa phong phú và cũng không kém phần tinh tế ở trong đó. Và cũng có thể coi đây như là vùng thổ ngữ có tính chuyển tiếp giữa vùng phương ngữ Nam (từ Quảng Nam vào đến cực Nam), và phương ngữ Trung (từ Quảng Trị đến Thanh Hoá). Chính vì vậy, nó vừa có tính giao thoa (interference), vừa có tính ổn định trong hệ thống tiếng nói toàn quốc. Do đó, tiếng Huế luôn là nơi chứa đựng, tồn tại và phát sinh nhiều vấn đề hết sức lí thú về đặc điểm ngữ âm cũng như từ vựng. Việc nghiên cứu tiếng Huế một cách đầy đủ, có hệ thống sẽ là điều kiện rất tốt cho công tác nghiên cứu của một số ngành như lịch sử, văn hoá, xã hội học, dân tộc học, lịch sử tiếng Việt, ngữ âm lịch sử tiếng Việt, và đặc biệt là ngành phương ngữ học. Thông qua việc nghiên cứu này chúng ta có thể tìm ra những giải pháp tối ưu cho việc tìm tòi, phát hiện, bảo tồn các giá trị văn hoá phi vật thể của nền văn hoá Huế nói chung và tiếng Huế nói riêng. Đồng thời, việc nghiên cứu các đặc điểm ngữ âm, tiếng nói, đặc trưng từ vựng của tiếng Huế cũng giúp ích rất lớn cho việc hoạch định một kế hoạch chuẩn hoá chính tả (standardization of orthography) - một vấn đề luôn có tính thời sự - cho vùng Thừa Thiên-Huế, cũng như công tác nghiên cứu từ vựng học và từ điển học ở nước ta./.
Nguồn: vnthuquan.net
Ngày nay, cùng với việc đầu tư nghiên cứu ngày một nhiều hơn, sâu hơn về nền văn hoá Huế thì vấn đề nghiên cứu, tìm hiểu về ngôn ngữ, tiếng nói của người Huế cũng đang được các nhà khoa học quan tâm đặt ra. Tuy nhiên, số lượng công trình nghiên cứu về lĩnh vực này cho đến nay hầu như chưa có nhiều do đó mà người ta chưa thể đánh giá được hết mọi tiềm năng về bản sắc ngôn ngữ của vùng này. Chính vì vậy, qua một số kết quả nghiên cứu và khảo sát bước đầu, trong khuôn khổ một bài viết ngắn chúng tôi xin được đưa ra một vài cảm nhận nhỏ về tiếng Huế với mong muốn góp một phần hiểu biết ít ỏi của mình để tìm hiểu thêm về ngôn ngữ Huế nói riêng và nền văn hoá Huế nói chung.
1/ Một vài cảm nhận về đặc điểm ngữ âm (phonetic)
Trong quá trình giao tiếp, hầu hết những người ở địa phương khác đều có chung một cảm nhận là người Huế nói năng nhỏ nhẹ, dễ thương, nhất là giới nữ. Cái ý “dễ thương” ở đây có lẽ bao hàm cả ý khen hay, và đẹp. Điều này có thể hơi khác so với hai vùng thổ ngữ láng giềng là Quảng Nam và Quảng Trị. Về phía Nam, bên kia đèo Hải Vân, người xứ Quảng phát âm hoàn toàn khác với tiếng Huế, vì giọng nói (ccent) của họ gần với giọng nói của người miền Nam. Còn ở phía Bắc, mặc dù có cùng một đặc trưng ngữ âm gần giống với tiếng Huế, thế nhưng tiếng Quảng Trị vẫn có một cái gì đó khiến cho người nghe có cảm giác nặng hơn và càng xa dần về phía Bắc (Quảng Bình, Hà Tĩnh, Nghệ An,...) thì đặc trưng ấy càng rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, nếu để ý kĩ, chúng ta thấy rằng, người Huế có thói quen nói chậm, nói nhỏ, và có xu hướng kéo dài về cuối câu, nhất là những câu có biểu lộ sắc thái tình cảm; đồng thời trong một câu nói, người Huế cũng có thói quen nhấn nhá ở một số điểm trong khi nói. Chính đặc điểm này mà người nghe có cảm giác rằng người Huế nói năng nhỏ nhẹ, mềm mại, dịu dàng, và đôi lúc có vẻ đài các. Thế nhưng, cũng chính do đặc điểm này mà người nghe đôi lúc cảm thấy khó nghe, nhất là những lúc nói nhanh.
Qua quá trình tiếp xúc với cư dân ở một số địa bàn của Thừa Thiên-Huế như làng Mỹ Xá, làng Đông Xuyên (Quảng Lộc - Quảng Điền), chúng tôi nhận thấy rằng, đại bộ phận ở lớp người lớn tuổi thường có hiện tượng nối âm, nuốt âm trong khi nói. Ví dụ: “Eng chía không có nhà” có nghĩa là “Anh chị nớ (ấy) không có nhà”. Hoặc “Múa không có con” tức là “Mụ nớ (ấy) không có con”. ở đây, chía là hệ quả của hiện tượng nối âm giữa hai từ "chị" và "nớ" trong khi nói nhanh, tức là hai từ này đã bị chồng lên nhau trong khi phát âm (có người cho đây là hiện tượng nói nhịu: lapsus linguae). Tương tự như vậy, trường hợp của múa là sự trùng nhau của hai từ "mụ" và "nớ". Hiện tượng này, theo chúng tôi, về cơ bản gần giống với hiện tượng ổng, bả, chỉ,... của người miền Nam.
Bên cạnh đó, người ta cũng nhận thấy rằng người Huế trong lúc nói năng hầu như phát âm không phân biệt được thanh hỏi với thanh ngã. Điều này thể hiện rất rõ, kể cả đối với lớp trẻ hiện nay. Và điều quan trọng hơn cả là nó chi phối mạnh mẽ tới mức thể hiện ngay cả trên chữ viết (chính tả = orthography); tức là trên bình diện chính tả, để phân biệt dấu hỏi hay ngã quả là một điều hết sức khó khăn đối với họ. Cá biệt, có một số địa bàn còn xảy ra cả hiện tượng không phân biệt được thanh nặng với thanh huyền như: bụi/bùi, đạn/đàn, mụ/mù, nhạn/nhàn, phụ/phù,... Do đó, người nghe rất khó phân biệt được các dạng thanh điệu này trong tiếng Huế.
Ngoài hiện tượng không phân biệt về mặt thanh điệu như trên, thì hiện tượng phát âm không phân biệt một số phụ âm đầu, phụ âm cuối hay một số vần cũng tạo nên một đặc trưng lớn cho tiếng Huế. Trong số đó phải kể đến một số trường hợp điển hình như sau:
- Phát âm không phân biệt hai phụ âm đầu D- với NH- như: dà thay cho nhà, danh dẹn/nhanh nhẹn, dăn dúm/nhăn nhúm, dắc dở/nhắc nhở, dăn dở/nhăn nhở, dẹ dàng/nhẹ nhàng, dịp dàng/nhịp nhàng, dỏ dẹ/nhỏ nhẹ, dộn dịp/nhộn nhịp, dớ dung/nhớ nhung,...
- Phát âm không phân biệt hai phụ âm cuối -NG với -N như: lãng mạng/lãng mạn, chứa chang/chứa chan, đang lác/đan lát, vang vỉ/van vỉ, tai nạng/tai nạn,... và -C/-T như: các bụi/cát bụi, buốc giá/buốt giá, thành đạc/thành đạt, dìu dắc/dìu dắt, bất diệc/bất diệt,...
- Phát âm không phân biệt vần -IÊU với -IU, -ƯƠU, -ƯU như: điều hiêu/đìu hiu, hiêu hiêu/hiu hiu, biều riếu/bìu ríu, mắc miếu/mắc míu, diệu dàng/dịu dàng, liếu lo/líu lo, hiêu nai/hươu nai, ốc biêu/ốc bươu, biếu/bướu, riệu/rượu, khiếu/khướu, hiêu trí/hưu trí, miêu mẹo/mưu mẹo...
- Phát âm không phân biệt hai khuôn vần -OAI với -OI như: coai/coi, boái toán/bói toán, moai móc/moi móc, đoái khổ/đói khổ, loai choai/loi choi, hoải han/hỏi han,...
Qua quá trình khảo sát và nghiên cứu, chúng tôi nhận thấy rằng những hiện tượng trên xảy ra một cách rất phổ biến trong cách phát âm của người Huế. Chính đặc điểm này đã tạo nên sắc thái riêng cho tiếng Huế; và có thể nói rằng đây chính là nét khác biệt lớn giữa tiếng Huế với các tiếng địa phương khác.
Ngoài những đặc trưng cơ bản trên, người ta còn nhận thấy rằng người Huế có một thói quen hết sức phổ biến trong khi nói đó là phát âm hai nguyên âm -O- và -Ô- trong một số âm tiết nhất định thành -OO- và -ÔÔ-. Ví dụ như: con thành coong, còn/coòng, bón/boóng, đón/đoóng, khóc/khoóc, đọt (ngọn)/đoọc, ngọt/ngoọc, học/hoọc lon/loong,.. hay bông/bôông, tồn/tôồng, khôn/khôông, tốn/tôống, đông/đôông, cột/côộc, dốt/dôốc, một/môộc,... Sở dĩ có hiện tượng này theo chúng tôi có lẽ là do áp lực của việc phát âm không phân biệt hai phụ âm cuối -C/-T và -NG/-N mà tạo thành. Vấn đề về cơ chế của hiện tượng này như thế nào, chúng tôi xin phép sẽ được trình bày trong một hướng nghiên cứu khác.
Trong quá trình tìm hiểu, chúng tôi cũng nhận thấy thêm rằng, trong tiếng Huế hiện nay, ở một số vùng, nhất là những vùng làng mạc xa thành phố; hoặc ở một số cá nhân, chủ yếu tập trung ở lớp người lớn tuổi không trực tiếp chịu nhiều ảnh hưởng của nền văn hoá, ngôn ngữ mới còn tồn tại một số hiện tượng phát âm không phân biệt như: Đ-/D- (đa thịt/da thịt, đắc/dắt, đẻo đai/dẻo dai, đép/dép, đưới/dưới,...), B-/V- (đầy bun/đầy vun, bo gạo/vo gạo, bót/vót, bui bẻ/vui vẻ, bút gạo/vút gạo,...), L-/NH- (lạt/nhạt, hoa lài/hoa nhài, lát/nhát, lanh/nhanh,...), CH-/GI- (chàn bầu/giàn bầu, rau chên/rau giền, ngủ một chớc/ngủ một giấc, con chán/con gián, chập/giập,...), TR-/D-/GI- (troi/dòi, tra/già, trùn/giun, trữa/giữa,...), PH-/B- (phỏng/bỏng, phịa/bịa, đỏ phừng phừng/đỏ bừng bừng,...), -INH/-ÊNH (thinh thang/thênh thang, minh mông/mênh mông, linh đinh/lênh đênh,...), -ENG/-ANH (keng/canh, xeng/xanh, lèng/lành, kéng/cánh,...).
Như vậy, xét về mặt ngữ âm của tiếng Huế, chúng ta thấy ở đó luôn chứa đựng khá nhiều điều thú vị mà các nhà nghiên cứu cần phải đầu tư khám phá nhiều hơn để có thể hiểu sâu hơn và kĩ hơn về tiếng Huế.
2/ Một vài cảm nhận về đặc điểm từ vựng (lexicon)
Ngoài một số đặc điểm cơ bản về ngữ âm như trên, chúng ta cũng nên thử tìm hiểu thêm một số đặc điểm cơn bản về từ vựng truyền thống của tiếng Huế để khám phá thêm nhiều điều thú vị khác nữa trong kho tàng ngôn ngữ Huế nói chung và thổ ngữ (subdialect) Huế nói riêng.
Trong quá trình làm việc, khi so sánh với bảng từ vựng của cuốn Từ điển từ cổ của GS Vương Lộc, và một số nguồn tư liệu khác, chúng tôi nhận thấy rằng trong tiếng Huế hiện nay còn tồn tại khá nhiều từ được xem là cổ (archaic), hoặc có yếu tố cổ.
Ví dụ như: ăn lửa (ăn chịu); áo chế (áo tang); bá (vá trong vá áo); bạ bách (dối, không thật); bái (vái, lạy); bậm (to, mập); bấu (cấu, véo); béng (bánh); bề (tốt, đẹp); biền (khoảnh đất bồi sát bờ sông); biếng (lười, nhác); biệng (đánh); bín (bí trong quả bí); bình tinh (hoàng tinh); bói khoa (bói toán); bông (hoa); bụ (vú); bui (vui); bui bẻ (vui vẻ); buông bức (vuông vức); bức ngựa (bức phản); cảy (sưng); chánh (nhánh); chảu (đẹp, xinh); chảu lảy (rất xinh, rất đẹp); chang mày (chân mày); chay vay (lo lắng, sốt sắng); cheo (nhảy); côi (trên); cươi (sân); dôn (chồng); dể ngươi (coi thường); đọt (ngọn); eng (anh); im (dim); lần đân (lần khân, lì lợm); ló (lúa); lôống (lớn, to); mại lối (ngày trước, hôm trước, không xác định cụ thể); mắt mỏ (đắt đỏ); mè xưa/mì xưa (mở hàng); mụ nghẹ (lọ nồi); mược (mặc trong mặc áo, mặc kệ); nương (vườn); ốt dột (xấu hổ); rào (sông); rẹn (rễ); roọng (ruộng); rú (núi); sợ lện (sợ sệt); tởn (khiếp, sợ); thoét (thét, la, mắng); tra (già); trầm trây (bài bây); trây (bôi); trẽn (xấu hổ, ngượng); triêng (quang, gánh); trốc = trôốc (đầu); trốc cúi (đầu gối); tru (trâu); xăng văng (lăng xăng); xeng (xanh); xửng vửng (choáng váng);...
Có một điều mà cho đến nay nhiều nhà nghiên cứu cũng phải thừa nhận rằng, Huế chính là mảnh đất còn chứa đựng nhiều yếu tố ngôn ngữ cổ nhất. Điều này không chỉ thể hiện ở mặt ngữ âm mà cả ngay trong lớp từ vụng. Đặc biệt hơn, các giá trị này, cho đến nay hầu như vẫn còn lưu giữ lại khá nguyên vẹn và phong phú. Và đó cũng chính là điều lí thú dành cho những người làm công tác nghiên cứu ngôn ngữ nói riêng và văn hoá xã hội nói chung khi muốn tìm hiểu và nghiên cứu về Huế.
3/ Kết luận
Như vậy, có thể nói, tiếng Huế có một vai trò hết sức đặc biệt trong hệ thống ngôn ngữ và tiếng nói của nước ta. Đây là vùng thổ ngữ hết sức đặc biệt, nó vừa đa dạng vừa phong phú và cũng không kém phần tinh tế ở trong đó. Và cũng có thể coi đây như là vùng thổ ngữ có tính chuyển tiếp giữa vùng phương ngữ Nam (từ Quảng Nam vào đến cực Nam), và phương ngữ Trung (từ Quảng Trị đến Thanh Hoá). Chính vì vậy, nó vừa có tính giao thoa (interference), vừa có tính ổn định trong hệ thống tiếng nói toàn quốc. Do đó, tiếng Huế luôn là nơi chứa đựng, tồn tại và phát sinh nhiều vấn đề hết sức lí thú về đặc điểm ngữ âm cũng như từ vựng. Việc nghiên cứu tiếng Huế một cách đầy đủ, có hệ thống sẽ là điều kiện rất tốt cho công tác nghiên cứu của một số ngành như lịch sử, văn hoá, xã hội học, dân tộc học, lịch sử tiếng Việt, ngữ âm lịch sử tiếng Việt, và đặc biệt là ngành phương ngữ học. Thông qua việc nghiên cứu này chúng ta có thể tìm ra những giải pháp tối ưu cho việc tìm tòi, phát hiện, bảo tồn các giá trị văn hoá phi vật thể của nền văn hoá Huế nói chung và tiếng Huế nói riêng. Đồng thời, việc nghiên cứu các đặc điểm ngữ âm, tiếng nói, đặc trưng từ vựng của tiếng Huế cũng giúp ích rất lớn cho việc hoạch định một kế hoạch chuẩn hoá chính tả (standardization of orthography) - một vấn đề luôn có tính thời sự - cho vùng Thừa Thiên-Huế, cũng như công tác nghiên cứu từ vựng học và từ điển học ở nước ta./.
Nguồn: vnthuquan.net