A không buồn nhưng sẽ khóc vì E(P1)
Thái Nguyên ngày 15 tháng 9 năm 2010
Gửi đến người tôi yêu!
Vậy là đã một tháng trôi qua tử khi E xuống HN hoc, không một lời từ biệt. Hôm nay trời lại mưa. Buồn! Không hiểu vì sao từ ngày E đi mưa nhiều thế? Những cơn mưa rả rích liên tiếp làm A không lúc nào vơi đi nỗi nhớ. Phải chăng mưa cũng đang thất tình? Thoảng đâu đó bên tai những ca từ bài hát “Bởi vì A yêu E”, giọng người hát thật quen thuộc, nó giống giọng một người bạn của A.Kì lạ, ai đó lại đi bật bài này vào đúng lúc mưa buồn như vậy. Làm A càng buồn hơn. Một ngày nữa lại trôi qua thật khó khăn với A.Cố chịu đựng sự dày vò, đau đớn này nhưng E biết không, A sắp kiệt sức mất rồi, A muốn gục ngã, muốn buông xuôi!
Nhớ lại ngày xưa – cái ngày mà tạo hoá đã cho A gặp E. Nó đã cách đây ba năm rồi nhưng sao A cảm thấy mới như ngày hôm qua thôi. Ngày tựu trường cấp III, đối với nhiều người ngày đó đánh dấu bước trưởng thành của đời học sinh, nhưng đối với A nó lại là ngày A nghĩ mình đã tìm dược một nửa cuộc đời. Định mệnh đã sắp đặt cho A gặp E. Hôm đó thực sự A đã có tình cảm với E ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt E như vì sao đêm sáng lấp lánh trên bầu trời khuya, trong đêm muă nó vẫn toả sáng. Nụ cười của loài hoa kiêu sa nhất, luôn rạng rỡ như vầng thái dương, tưởng chừng có thế soi sáng được những nơi tối tăm nhất trên thế gian. Nhưng tất cả chỉ để đôi chút tô điểm cho một thứ - khuôn mặt. Khuôn mặt thiên thần đã được đôi tay kì diệu của Thần Tạo Hoá chăm chút đến hoàn hảo. Mọi thứ đều tuyệt vời. Có lẽ nhiều người sẽ không thể nhận ra vẻ đẹp tuyệt trần đó. Đơn giản vì họ không có được một trái tim đa tình tâm hồn nhạy cảm như A. Hay vì vị thần Tình Yêu đã vô tình (hay cố ý) bắn mũi tên tình yêu vào A để A thấy yêu E.
Những ngày sau dường như trôi nhA và có ý nghĩa hơn với A, không lúc nào là không nghĩ tới E, hình ảnh của E lúc nào cũng hiện diện trong tâm trí A. Và A chợt nhận ra rằng tình cảm của mình đã quá lớn, phải chăng có thể gọi nó là tình yêu. A nghĩ A cần phải có E, E phải là của A. Nhưng liệu A có xứng đáng không, A có mơ mộng quá không khi E là người sinh ra để hoàn hảo, còn A thì... Câu hỏi đó cứ bám theo A không lúc nào buông. Trên lớp A không thể tập trung vì mọi sư chú ý dường như ở chỗ E hết. A chợt giật mình mỗi khi E quay sang nhìn A hay chỉ mỉm cười điều gì đó. Đã biết bao lần A muốn nói hết tình cảm của A cho E rồi lại thôi. A không đủ can đảm, có lẽ trái tim bé bỏng dễ tổn thương này không đủ sức chịu đựng để nói ra những điều khó khăn như vậy. A chỉ có thể hàng ngày nhắn tin hỏi xem E đã ăn cơm chưa? E đang làm gì thôi, rồi âm thầm cầu nguyện một ngày nào đó E sẽ hiểu được tình cảm của A, dù biết sẽ rất lâu nữa. A vẫn sẽ chờ. Và đợi. Ngay cả khi nhìn thấy E tay trong tay cùng người khác, A vẫn hi vọng. A cố phủ nhận sự thật những gì mắt thấy tai nghe hàng ngày hàng giờ. A sẽ không bỏ cuộc vì A tin sẽ không thể có một ai yêu E hơn A.Có ai đó từng nói: ”yêu nhau yêu cả đường đi”, điều này thật đúng. Từ khi biết yêu E, A đã giữ cho mình thói quen hàng ngày đạp xe qua nhà E, dù nắng hay mưa, dù bận đến mấy A vẫn cố thưc hiện. Chắc chỉ để biết E vẫn bình an. Thật ngu ngốc phải không? Từng hàng cây góc phố như đã quá đỗi quen thuộc và chứa đựng nhiều tình cảm vs A đến nỗi A tin mình nhắm mắt cũng đến dược nơi đó. Chắc là do sự khao khát của một trái tim đang lạc nhịp mong muốn dược đến bên cạnh người mình yêu.
Ngày lại ngày trôi qua. Thấm thoắt đã ba năm. Tình yêu của anh cứ thế lớn dần theo thời gian. Trong trái tim anh không con chỗ trống nào khác ngoài E. A van chờ đợi trong tuyệt vọng. dường như chừng đó vẫn chưa đủ để E cảm động hay chỉ một chút quan tâm tới A. Rất nhiều lần A tỏ tình nhưng chỉ nhận được câu trả lời là E còn phải học, E sẽ trả lời A khi thi ĐH xong. A biết, kì thi ĐH sắp tới là rẩt quan trọng với E. A không trách E vì tương lai của E là quan trọng nhất, chắc gì sau này A đã là chỗ dựa vững chắc để E tựa vào mỗi khi bất an.
A vẫn tiếp tục chờ…và hi vọng, đếm ngược từng ngày để biết câu tra lời từ E, dù biết rất có thể đó sẽ là ngày buồn nhất, câu trả lời kia sẽ là từ chối phũ phàng. Chấp nhận một lần thật đau còn hơn âm ỉ trong tim suốt cuộc đời.
Nhưng, lại là “Nhưng”, sao nó cứ bám lấy cuộc đời A vậy. Chờ đợi thật nhiều để rồi thất vọng tràn trề. E đã rời bỏ A mãi mãi mà không một lời từ biệt. Lời hứa ngày xưa, sẽ cùng E đi mãi. A sẽ không còn dược thấy E hằng ngày, không dược hỏi E những câu hỏi ngu ngốc. Tất cả giờ là hư vô. Chỉ còn một mình A ngồi đây ngẩn ngơ, trái tim quá nhiều vết thương này như tan nát. A tự trách mình sao ngày xua ko yêu E nhiều hơn. Nếu như vậy, bíêt đâu E sẽ có tình cảm vs A, và nếu như vậy A sẽ bớt đau khổ hơn. A vẫn vậy, vẫn yêu E như ngày xưa mãi mãi không đổi thay. Ngoài kia cuộc sống vẫn hối hả duy chỉ có một người đang cố chấp hướng vê quá khứ. Hàng chiều vẫn đạp xe thật chậm trên con đường quen thuộc ngày nào, gắng sức nhặt lại những kỉ niệm đã mẩt. Chợt thoảng thốt đạp thật nhanh mỗi khi bắt gặp bóng dáng ấy ở phía xa rồi tuyệt vọng nhận ra đó chỉ là ảo giác. A phải chịu sự dày vò đến khi nào nữa, E nói đi…A muốn quên đi tất cả, quên đi mọi hình ảnh về E. Nhưng A không thể, A đã quá yêu E mất rồi. A chợt nhận ra một điều: yêu một người là được nhìn thấy người đó hạnh phúc, tình yêu thật sự là cho đi mà không mong nhận lại. A sẽ chấp nhận tất cả. Đơn giản A đã YÊU E quá nhiều rồi.
Nếu ngày xưa hai đứa học khác lớp nhau thì A đã không gặp E. Nếu ngày xua E nhìn A nhưng không mỉm cười thì A đã không mộng mơ. Nếu chúng ta không phải xa khi đang đậm sâu thì A đã không đau buồn. Nếu A không yêu E hơn chính mình thì có lẽ A đã quen được E. Và nếu thời gian co quay trở lại ba năm về trước, thì A vẫn mong được yêu E. A sẽ yêu E nhiều hơn và không để mất E thêm một lần nào nữa. Mong e luôn hạnh phúc bên một nửa thực sự của mình. A sẽ mãi nhìn về phía E, dõi theo từng bước chân đó. Đừng nghĩ ngợi gì. A không buồn nhưng sẽ khóc vì E.
...I’m.so.sorry.but…
..S2.I.love.you.S2..
A không buồn nhưng sẽ khóc vì E-P2
Thái Nguyên, ngày 1 tháng 10 năm 2010
Em,
Thời gian trôi nhanh thật đấy, kể từ ngày xa em cũng đã mấy tháng rồi. Ngày hôm nay anh không thể kiềm chế được cảm xúc. Anh lại nhớ em. Anh không biết nữa. Những kỉ niệm thời cấp ba cứ ùa về trong anh. Xin lỗi em vì anh đã như vậy. Anh chưa đủ bản lĩnh, chưa đủ khả năng để điều khiển trái tim mình. Trong tâm trí anh luôn có hình bóng của em, nó vẫn theo anh bao năm tháng. Có lẽ niềm khao khát lớn nhất của anh lúc này là được ôm em, được cảm nhận những rung cảm từ trái tim và tâm hồn, từ sự khao khát cháy bỏng trong anh. Anh đã yêu em, yêu mù quáng, yêu em cuồng si……
Em à,
Anh nhớ rất rõ ngày mà “lần đầu tiên anh gặp em”, với nhiều người đó sẽ là ngày không đẹp lắm, nhưng đối với anh là một ngày đẹp nhất, ngày anh hạnh phúc nhất, ngày ông trời đã ban em cho anh. Cho dù có người cười anh lần nữa, nhưng đối với anh ngày ấy thật đẹp, em bước vào trái tim anh một cách tình cờ, có thể anh chẳng là gì đối với em, nhưng đối với anh lúc đó em là cả thế giới. Có lẽ anh đã yêu em ngay từ lần gặp mặt đầu tiên ấy. Đã có lúc tưởng chừng như anh đã có em, nhưng thực sự anh đã lầm, đó chỉ là cảm giác, là ảo mộng của riêng anh mà thôi. Em biết không, khi anh biết dược rằng anh sẽ chẳng bao giờ có dược em, anh gần như gục ngã, vì anh đã trao cho em trái tim và tâm hồn anh. Mỗi khi nhìn thấy em sánh bước cùng ai kia, trái tim anh như tan nát…. Và anh đã thỉnh cầu Thượng Đế tước di ánh sáng đôi mắt anh, để anh không phải nhìn thấy cảnh đau khổ này để anh vẫn có thể yêu em dù chỉ là đơn phương…
Hôm qua anh lại mơ thấy em, thấy em cười với anh, giá như em biết anh vui đến thế nào không?...Nhưng rồi anh chợt tỉnh giấc , khi mà dường như một nửa thế giới của anh vẫn đang chìm trong cơn mê,… cảm giác vui sướng lúc trước đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự trống trải vô cùng trong tâm hồn anh, trong con người anh tràn ngập những khoảng không gian vô định, sự cô đơn đáng sợ hãi,… rồi anh ngồi đó, lặng lẽ nhìn vào bóng đêm, như nhìn vào chính cuộc đời anh vậy.
Anh đã trải qua những chuỗi ngày cô đơn nhất kể từ ngày em ra đi. Anh cố gắng để tiếp tục sống như anh chưa từng biết đến em, nhưng anh cứ mãi chìm đắm trong nỗi nhớ, anh không biết nữa nhưng anh không thể chịu nổi giọng nói trong anh dang réo gọi tên em…
Cả trái tim, tâm hồn và thể xác anh đều như đã buông xuôi......
… Nhưng em ah, anh không thể tiếp tục lún sâu như thế này, không thể sống mãi với những điều chẳng bao giờ thuộc về mình được nữa…
Có lẽ từ bây giờ, tất cả mọi chuyện anh sẽ làm bằng cái đầu lạnh và suy nghĩ bằng trái tim nóng. Xin lỗi tất cả vì sự thay đổi này, để anh trưởng thành và mạnh mẽ hơn, biết đi và đứng trên đôi chân của anh, biết chấp nhận số phận và vượt qua khó khăn.
Trong thời gian vừa qua, anh cố gắng làm việc cật lực để cố quên em. Anh đã làm việc với một phần nhỏ trí lực nhưng dường như không thể làm với 100% trí lực được vì anh vẫn nhớ em. Anh đã dành phần lớn thời gian đó cho nỗi nhớ em. Anh đã dành cho em phần hơn của cuộc đời anh đó là thời gian. Có lẽ anh sẽ thay đổi từ đây, sẽ không nhớ em và em không phải là tất cả trong trái tim anh nữa. Em chỉ tồn tại trong những mong ước của hoài niệm, của quá khứ và của giấc mơ xưa. Anh vẫn phải làm việc, cho anh, cho tất cả những người thân quanh anh.
Hôm nay anh nghĩ anh chỉ viết về lòng mình một cách vô thức và không sắp xếp. Anh không hình dung ra sau này đọc lại thế nào. Nhưng sự sắp xếp này là của trái tim. Đôi khi anh không muốn viết và không muốn nói ra lòng mình, không muốn chấp nhận là anh đã mất em. Hôm nay anh viết để nhìn thẳng vào lòng mình. Anh muốn quên em, quên cảm giác và quên tình cảm dành cho em và cũng là để anh lưu lại cái đẹp trong giấc mơ xưa. Anh viết để sau này anh so sánh, anh tốt lên hay xấu đi, đã sống thật với lòng chưa, đã làm đúng hơn chưa?
Anh và em bây giờ là hai hoàn cảnh, hai số phận khác nhau, không thể là một và tư duy, tình cảm, tâm hồn cũng vậy. Anh không biết nếu gặp lại chúng mình còn có thể nhìn nhau cười và chúc mừng nhau được nữa không? Nhưng trong tâm trí anh, anh luôn chúc em gặp được những điều tốt nhất, và tại thời điểm này anh muốn là một phần của những điều tốt lành trong em.
Từ chính giây phút này sẽ là khoảnh khắc thay đổi con người anh, sẽ là lúc anh dành cho học tập, dành cho phấn đấu, và dành cho tương lai của anh. Nếu anh không chăm chỉ, không quyết tâm, không học tập thì có lẽ sẽ rất khó cho anh có một cơ hội tốt như bây giờ. Hy vọng anh sẽ may mắn.
Nhớ em từ trong tâm hồn và trái tim.
...I’m.so.sorry.but…
..S2.I.love.you.S2..
P/s: Bức thư này dựa trên một câu chuyện có thật. Trên khía cạnh nào đó nó đã không thể bộclộ hết dươc tình cảm của nhân vật chính trong bức thư. Có lẽ một phần do người viết hạn chế về khả năng và một phần rất quan trọng là tinh yêu kia quá cao ca mà không một ngôn ngữ nao có thể diễn tả chính xác nhất.Bức thư viết ra không nhằm mục dích đả kích hay trêu trọc ai. Mà ý nghĩa của nó là sức mạnh của tình yêu thực sự và cách đẻ vượt qua tất cả khi tình yêu tan vỡ. Trong cuộc sống có le mỗi người chúng ta ai cũng phải đối mặt vs nó ít nhất một lần.Có hai sự lựa chọn: Một là sống mãi với quá khứ, hai la bước đi tiếp bỏ lại những chuyện buồn đã qua. Nhân vật chính trong bức thư này sau bao nhiêu ngày chìm đắm trong tuyệt vọng cuối cùng đã lựa chọn bước tiếp dù không biết phía cuối con đường kia se chứa đưng những khó khăn gì tiếp theo….to be continued…
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: