Đây là bài viết của small ghost.
45 phút đến rồi lại đi. Nó đến mang lại niềm háo hức cho học sinh trước điều mới và cũng đi thật nhanh để lại bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Có người sẽ vui vì đã trau dồi thêm kiến thức. Còn có người sẽ tiếc những gì mà mình chưa tiếp thu được, để rồi chúng ta phải loay hoay với chiếc đồng hồ ”Sao lâu hết tiết vậy?”, “Còn mấy phút nữa?” hay “Trời, còn 1 phút thôi!”. Đó là những câu nói ngớ ngẩn nhưng cũng thật vô tình. Có phải chăng chúng ta đã chưa nhận thấy cơ hội mà 45’ ấy mang đến mà không học hết mình, làm hết mìnhvà để mỗi giây trôi qua là lãng phí.
45 phút đến rồi lại đi. Nó đến mang lại niềm háo hức cho học sinh trước điều mới và cũng đi thật nhanh để lại bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Có người sẽ vui vì đã trau dồi thêm kiến thức. Còn có người sẽ tiếc những gì mà mình chưa tiếp thu được, để rồi chúng ta phải loay hoay với chiếc đồng hồ ”Sao lâu hết tiết vậy?”, “Còn mấy phút nữa?” hay “Trời, còn 1 phút thôi!”. Đó là những câu nói ngớ ngẩn nhưng cũng thật vô tình. Có phải chăng chúng ta đã chưa nhận thấy cơ hội mà 45’ ấy mang đến mà không học hết mình, làm hết mìnhvà để mỗi giây trôi qua là lãng phí
Bao kỉ niệm vui buồn của thởu thiếu thời cũng gắn liền với 3 phần 4 giờ. Đó có thể là hình ảnh người thầy tận tụy hay bạn bè giúp đỡ nhau qua các bài tập. Những trò đùa tinh nghịch không chịu nổi, 1 phút lỗi lầm làm nết nhăn trên trán thầy sâu hơn, những lúc bạn bè giận nhau chỉ cái ghẹo nhau,...những và những kí ức ấy cứ hiện lên mà có ai đó sẽ không cầm nỗi nước mắt. Đó là những gì mà phải trải qua thời cắp sách đến trường mới có thể thấy hết được cái hồn nhiên, cái nông nổi của cái tuổi trăng tròn.
Biết bao bài học chúng ta có được cũng phải nhờ 45’ấy. Thầy cô, những người không chỉ cho chúng ta kiến thức mà còn dạy cách làm người, những bài học quí giá không gì mua được. Chính qua những giây phút ngắn ngủi ấy mà thầy cô đã có thể trồng nên những con người là những chủ nhân tương lai của đất nước. Đây có thể coi là một nghề mà cao quí hơn tất cả các nghề vì chính sự nhiệt tình, và lợi ích của nghề đã nói lên điều đó. Và đối với những người học sinh thì có thành công được hay không là bắt đầu từ những gì xảy ra trong thời gian đó. Có lắng nghe những gì thầy cô khuyên bảo, có kiềm chế được trong những lúc nóng nảy hay quậy phá.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, ngày hôm nay khác ngày hôm qua và không bao giờ giống ngày mai. Nếu còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì các bạn hãy biết quí trọng từng giây trong 45’ ấy nhé. Đừng để bạn phải nuối tiếc điều gì mà hãy cảm ơn thời gian đã cho bạn những cơ hội để tự khẳng định mình. Để cho ai mỗi khi nhớ lại thì không phải nói đến hai tiếng “Giá như...” mà thốt lên”Cảm ơn, cảm ơn .................45’”.
45 phút đến rồi lại đi. Nó đến mang lại niềm háo hức cho học sinh trước điều mới và cũng đi thật nhanh để lại bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Có người sẽ vui vì đã trau dồi thêm kiến thức. Còn có người sẽ tiếc những gì mà mình chưa tiếp thu được, để rồi chúng ta phải loay hoay với chiếc đồng hồ ”Sao lâu hết tiết vậy?”, “Còn mấy phút nữa?” hay “Trời, còn 1 phút thôi!”. Đó là những câu nói ngớ ngẩn nhưng cũng thật vô tình. Có phải chăng chúng ta đã chưa nhận thấy cơ hội mà 45’ ấy mang đến mà không học hết mình, làm hết mìnhvà để mỗi giây trôi qua là lãng phí.
45 phút đến rồi lại đi. Nó đến mang lại niềm háo hức cho học sinh trước điều mới và cũng đi thật nhanh để lại bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Có người sẽ vui vì đã trau dồi thêm kiến thức. Còn có người sẽ tiếc những gì mà mình chưa tiếp thu được, để rồi chúng ta phải loay hoay với chiếc đồng hồ ”Sao lâu hết tiết vậy?”, “Còn mấy phút nữa?” hay “Trời, còn 1 phút thôi!”. Đó là những câu nói ngớ ngẩn nhưng cũng thật vô tình. Có phải chăng chúng ta đã chưa nhận thấy cơ hội mà 45’ ấy mang đến mà không học hết mình, làm hết mìnhvà để mỗi giây trôi qua là lãng phí
Bao kỉ niệm vui buồn của thởu thiếu thời cũng gắn liền với 3 phần 4 giờ. Đó có thể là hình ảnh người thầy tận tụy hay bạn bè giúp đỡ nhau qua các bài tập. Những trò đùa tinh nghịch không chịu nổi, 1 phút lỗi lầm làm nết nhăn trên trán thầy sâu hơn, những lúc bạn bè giận nhau chỉ cái ghẹo nhau,...những và những kí ức ấy cứ hiện lên mà có ai đó sẽ không cầm nỗi nước mắt. Đó là những gì mà phải trải qua thời cắp sách đến trường mới có thể thấy hết được cái hồn nhiên, cái nông nổi của cái tuổi trăng tròn.
Biết bao bài học chúng ta có được cũng phải nhờ 45’ấy. Thầy cô, những người không chỉ cho chúng ta kiến thức mà còn dạy cách làm người, những bài học quí giá không gì mua được. Chính qua những giây phút ngắn ngủi ấy mà thầy cô đã có thể trồng nên những con người là những chủ nhân tương lai của đất nước. Đây có thể coi là một nghề mà cao quí hơn tất cả các nghề vì chính sự nhiệt tình, và lợi ích của nghề đã nói lên điều đó. Và đối với những người học sinh thì có thành công được hay không là bắt đầu từ những gì xảy ra trong thời gian đó. Có lắng nghe những gì thầy cô khuyên bảo, có kiềm chế được trong những lúc nóng nảy hay quậy phá.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, ngày hôm nay khác ngày hôm qua và không bao giờ giống ngày mai. Nếu còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì các bạn hãy biết quí trọng từng giây trong 45’ ấy nhé. Đừng để bạn phải nuối tiếc điều gì mà hãy cảm ơn thời gian đã cho bạn những cơ hội để tự khẳng định mình. Để cho ai mỗi khi nhớ lại thì không phải nói đến hai tiếng “Giá như...” mà thốt lên”Cảm ơn, cảm ơn .................45’”.