Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
3 câu chuyện tự viết mong mọi người cho ý kiến
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="123a1win" data-source="post: 126804" data-attributes="member: 80349"><p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">TRUYỆN NGẮN THỨ 3: ANH SẼ YÊU EM MÃI MÃI</span></span></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô là một cô bé hồn nhiên nếu không muốn nói là rất trẻ con. Thực sự cô trẻ con theo đúng nghĩa của nó. Lí do khiến anh yêu cô có lẽ cũng vì cô trẻ con... Cô thích mua nụ cười của anh. Đối với cô,</span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">nụ cười của anh đẹp hơn cả ngàn tia nắng. Cô có thể ngồi hàng giờ nhìn vào màn hình máy tính chỉ để tìm những câu chuyện cười, và kể cho anh nghe. Cô thích nằm trong lòng anh, xem "TOM AND JERRY" và cười phá lên làm anh giật mình. Cô thích ngồi nghịch tay anh rồi bất ngờ cắn vào tay anh lúc anh không để ý. Cô thích ngồi tựa đầu vào vai anh và hát cho anh nghe. Cô thích vẽ linh tinh vào sách vở của anh...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh lại rất chững chạc. Nhưng bên cô, anh cảm thấy mình cũng thật trẻ con. Anh nghĩ lại rồi bật cười khi cảm thấy mình cứ trẻ con bên cô như thế.Là khi một người con trai yêu, họ thường trẻ con bên cô gái của mình hay là do cô có ma thuật thần kì khiến anh trở nên như vậy? Anh thích bắt nạt cô, anh luôn bắt cô phải tự tay tẩy hết những gì cô vẽ vào sách anh. Anh thích cầm tay cô, làn da mịn của cô cũng khiến anh liên tưởng đến làn da em bé. Anh thích chỉnh đồng hồ của anh và cô chạy không lệch nhau một giây nào. Anh cũng thích tựa đầu vào vai cô để nghe cô kể chuyện "trên trời dưới biển"...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô thích tìm hiểu về các cung hoàng đạo. Cô luôn nói với anh:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Em là một Song Tử tinh nghịch, còn anh là một Cự Giải dịu dàng! Anh đã nhớ chưa hả?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô dành phần lớn thời gian của mình lướt web chỉ để tra google xem Song Tử và Cự Giải có hợp nhau không. Bất cứ thông tin nào nói không hợp, cô đều bỏ qua. Nói tóm lại, cô ép buộc anh và cô phải hợp nhau. Cô tìm ra cả trăm đặc điểm hay ho của cả hai cung hoàng đạo và bắt anh phải nhớ. Cô biết anh chẳng thể nào nhớ được nhưng cô vẫn thích bắt bẻ anh như thế. Vì cô trẻ con.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh nói lại cho em nghe, em là sao gì, anh là sao gì!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Dạ, thưa vợ, anh là Cự Giải, em là Song Tử.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Được rồi! Người ta bảo Song Tử là chòm sao đa tình nhất trong số các chòm sao, còn Cự Giải lại là chòm sao chung tình nhất. Nhưng chúng ta vẫn hợp nhau anh nhỉ? Em là Song Tử, em lăng nhăng đấy! Anh có sợ mất em không?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Có chứ! Bởi vì anh yêu em. Đừng rời xa anh nhé!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô ôm anh thật chặt và mỉm cười hạnh phúc. Cô yêu anh còn không hết, làm sao cô phản bội anh được chứ!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh! Anh sẽ yêu em đến khi nào?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh yêu em mãi mãi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Không đâu! Đừng yêu em mãi mãi, hãy yêu em đến hết kiếp này thôi anh nhé!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Tại sao vậy?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Tại vì em đã xin Thượng Đế để kiếp sau em được làm một con rắn độc rồi!Làm rắn thì làm sao mà yêu người được!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Tại sao lại là rắn độc?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Bởi vì em sinh vào giờ con rắn, em sợ rắn. Nếu làm một con rắn độc thì mọi người sẽ sợ em giống như em sợ nó. Rắn độc có thể tự bảo vệ mình. Rắn độc được sống cô đơn cả đời!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Ngốc!Nói linh tinh!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh luôn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người bằng câu nói ấy cùng với một nụ hôn để không cho cô nói linh tinh nữa. Cô ngốc thật. Cô luôn nghĩ ra những ý tưởng kì quái giống như một đứa trẻ luôn nghĩ ra những trò nghịch ngợm vậy. Anh yêu cô mà có khi anh cảm tưởng như cô giống như hơi thở của anh, thiếu cô, trái tim anh sẽ ngừng đập mất!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh! Để em kể anh nghe, nếu Song Tử gặp một con gián, Song Tử sẽ tóm lấy cái râu của nó rồi nói "Á à! Con gián đáng ghét!Tao sẽ giết mày!", còn nếu là Cự Giải, Cự Giải sẽ ngồi nhìn con gián chạy qua và nói "Tha cho mày đấy! Mày cũng là một sinh linh bé nhỏ mà". Nếu tình yêu tan vỡ, Song Tử có thể vực dậy rất nhanh chóng và tìm một người khác thay thế, còn Cự Giải, nếu không phải vì yêu một người khác mà chia tay thì sẽ rất khó vượt qua! Song Tử rất thích tự do, Cự Giải lại rất yêu gia đình.Song Tử giống như một con người với hai mặt tốt xấu khó lường, Cự Giải lại rất tốt bụng và nhân hậu. Song Tử thực sự đào hoa lắm đấy anh! Cự Giải lại si tình quá. Song Tử là không khí, tất cả mọi người đều cần nhưng không ai nắm giữ không khí của riêng mình được. Cự Giải là nước. Không khí với nước sẽ tạo thành mưa...Anh và em sẽ tạo ra nước mắt!Phải thế không anh? Ơ...anh! Anh ngủ rồi à?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh bật thẳng dậy ngơ ngác nhìn cô ngáp ngủ...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh có nghe mà! Anh nhớ hết rồi! Song Tử là em, Cự Giải là anh, anh nhớ rồi mà!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô lườm yêu anh rồi hôn nhẹ lên môi anh. Chẳng biết từ bao giờ, cô đã...nghiện đôi môi ấy mất rồi.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh! Thực ra thì anh sẽ yêu em đến khi nào vậy?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh yêu em mãi mãi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Không mà! Em đã bảo là anh chỉ được yêu em đến hết kiếp này thôi mà. Kiếp sau em là một con rắn cả đời được tự do rồi!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Vậy anh cũng xin Thượng Đế cho anh làm một con rắn. Kiếp sau anh vẫn sẽ yêu em!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Không đâu!Kiếp sau em muốn sống một mình cơ!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh không cho! Đồ ngốc này!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh nói rồi chặn lời cô bằng một nụ hôn. Nếu không, cô sẽ chẳng tha cho anh. Cô nói cả ngày không biết mệt là gì. Có lúc anh cảm thấy phục cô vì cách lí giải lỗi lầm của cô đáng yêu đến mức anh không thể giận nổi. Một ngày thiếu đi những câu chuyện không đầu không cuối của cô bên tai, anh sẽ cảm thấy trống vắng lắm. Cô đã hỏi anh đến cả nghìn lần câu "anh sẽ yêu em đến bao giờ?", anh chẳng bao giờ trách cô hỏi nhiều. Lần nào anh cũng chỉ trả lời "anh sẽ yêu em mãi mãi" để rồi sau đó là cuộc tranh luận mà kết thúc là nụ hôn của anh. Anh không tin vào định mệnh của các cung hoàng đạo mà cô thường nói. Anh tin vào tình cảm của cô. Cô không phải là một Song Tử đa tình. Cô chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn mà anh cần phải bảo vệ.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Rồi một ngày, một ngày mà đến chính anh cũng không thể ngờ-ngày anh không còn cảm giác yêu thương bên cô. Anh nhận ra mình xứng với vai trò một người anh trai hơn là một người yêu. Anh không biết tình cảm dành cho cô có còn là tình yêu hay chỉ là sự mong muốn được che chở. Anh biết cô đã đặt vào anh rất nhiều hi vọng, nhưng cảm xúc trong anh, anh không thể ép buộc được nó. Anh...đã có tình cảm với một cô gái khác. Anh không muốn lừa dối cô, nhưng anh sẽ rất đau nếu trái tim non nớt của cô bị anh làm tổn thương. Trái tim anh vẫy gọi, anh bắt đầu san con tim mình làm đôi, một nửa nhỏ bé quan tâm cô, một nửa còn lại yêu người con gái khác...Nhưng màn diễn nào cũng đến hồi kết thúc. Anh chẳng thể lừa dối cô hơn. Bản thân anh cũng cảm thấy rất có lỗi với cô nếu cứ tiếp tục lừa dối cô như thế. Anh đưa cô đi dạo trên con đường đã quen thuộc với dấu chân hai người. Cô vẫn không biết gì. Cô cứ nắm lấy tay anh vung vẩy, vừa đi bên anh, vừa hát. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một chiếc lá gài lên tóc anh rồi cười phá lên.Sự ngây thơ của cô làm anh khó xử. Nhưng anh không thể lừa dối cô mãi. Anh dừng lại, hai tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô và im lặng. Cô lại cảm thấy thích thú, cô hôn thật nhanh lên mắt anh rồi lại cười. Cô cứ nghiêng đầu bên này, rồi lại bên kia để nhìn khuôn mặt anh lúc ấy. Cô không cảm thấy gì lạ bởi cô luôn tin anh, một niềm tin tuyệt đối. Rồi cô lại hỏi anh một câu hỏi quen thuộc:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh! Anh sẽ yêu em đến bao giờ?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh giật mình trước câu hỏi của cô, một câu hỏi anh đã nghe và trả lời cả nghìn lần rồi nhưng sao hôm nay anh lại thấy nó khó trả lời đến vậy...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-À...ừ...anh...em đừng hỏi câu ấy nữa! Anh có thể yêu em đến khi nào làm sao anh biết. Hôm nay anh yêu em, biết đâu ngày mai anh đã không còn yêu em nữa rồi!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Đến lượt cô im lặng. Cô như chết đứng trước câu trả lời của anh. Sự im lặng của cô làm anh sợ. Cô chưa bao giờ im lặng, ngoại trừ lúc ngủ. Mà kể cả là lúc ngủ, trên khuôn mặt ngây thơ của cô vẫn vương lại một nụ cười. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của anh, cô chỉ cúi mặt im lặng. Cô bắt đầu sợ giống như một đứa trẻ con luôn sợ hãi sẽ bị bỏ rơi nếu mẹ sinh em bé nữa...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Em...chúng ta đã yêu nhau bao lâu rồi?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Hai năm, hai tháng,bảy ngày...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô trả lời mà không nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên cô không dám nhìn vào đôi mắt của người mà cô yêu suốt hơn hai năm. Rồi rất nhanh, cô lại trở nên tinh nghịch. Cô cười, nghiêng nghiêng cái đầu, véo mũi anh rồi nói:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Nhưng hai năm vẫn ít quá! Em sẽ chờ đến ngày em được mặc chiếc váy trắng sánh bước bên anh.Chúng ta sẽ làm đám cưới trong nhà thờ, khi Cha hỏi, em sẽ hét lên thật to "CON ĐỒNG Ý", người ta nói con của Song Tử sẽ rất thông minh. Em sẽ sinh cho anh một đứa con gái đầu lòng, và một đứa con trai. Con trai sẽ thích đã bóng giống anh, con gái sẽ thích hát giống em. Những ngày cuối tuần...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Được rồi mà em!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Lần đầu tiên, anh không để cho cô nói hết câu. Anh sợ lời nói vô tư của cô sẽ càng khiến anh khó nói ra lời chia tay. Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm làm tổn thương một đứa trẻ vô tội...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Mình...đã yêu nhau khá lâu rồi. Anh xin lỗi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Trái tim cô đập nhanh hơn. Cô bắt đầu có cảm nhận rõ ràng hơn về điều mà anh sắp nói. Cô vẫn im lặng lắng nghe từng lời anh nói...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Mình...xa nhau em nhé?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh nói rồi bước đi thật nhanh. Anh sợ rằng anh sẽ không thể rời xa cô được nếu anh còn đứng lại thêm một giây nữa. Anh biết anh không xứng đáng với tình cảm cô dành cho anh,anh không còn yêu cô nữa , anh nên rời xa cô để một bàn tay ấm áp hơn chăm sóc cho cô. Với tính cách đáng yêu như cô, anh tin sẽ có người tốt hơn anh thay anh yêu cô...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô cứ trẻ con như vậy ngay cả khi cô đã mất anh rồi. Cô cứ đứng im giữa những hàng cây nhìn theo bóng anh khuất dần. Cô không hiểu những lời anh vừa nói. Tại sao chứ? Cô không tốt với anh sao? Cô đã yêu anh bằng tất cả những gì cô có. Có phải anh giận cô không? Cô là Song Tử đa tình, có phải cô đã trót làm gì khiến anh giận không? Cô biết tính anh hay ghen. Anh không cho cô nhắn tin hay chat với bất kì người con trai nào ngoài anh. Những lần cô trót dại nhắn tin cho cậu bạn thân, anh biết, cô đều ôm đầu, ngồi sụp xuống đất giống như một đứa trẻ sợ bị đánh đòn và nói với anh vẻ sợ sệt:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh, em sai rồi!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Nhưng lần này hình như không giống vậy. Cô nghe thấy chút gì đó không còn dành riêng cho cô trong giọng nói của anh. Anh đi rồi, cô vẫn đứng đấy với những sự thắc mắc không sao giải đáp được. Trời đông càng về đêm càng lạnh. Gió rít lên từng hồi lạnh buốt. Cô không biết phải làm gì cả! Cô cũng không khóc bởi cô vẫn cảm giác như đây chỉ là một trò đùa hơi quá của anh. Cô vẫn có anh, hay chỉ là trong tim cô vẫn còn anh, đơn phương chỉ cô thôi? Cô lê từng bước nặng nhọc trở về nhà. Cô không đi tìm anh vì cô biết ngày mai nhất định anh sẽ lại đến đón cô đi chơi và giải thích tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cô phải đi ngủ để ngày mai nhanh đến...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Buổi sáng, cô thức giấc nhìn đồng hồ đã là trưa rồi. Hôm nay cô ngủ nhiều quá! Mà không đúng, hôm nay anh đã không gọi điện đánh thức cô dậy. Cô sợ sệt vớ lấy cái điện thoại. Một tin nhắn của anh, cô mỉm cười đầy hi vọng...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">"Em, anh xin lỗi, anh biết một thời gian dài bên nhau, sự thiếu vắng của anh sẽ khiến em khó chịu lắm. Nhưng em là một cô gái mạnh mẽ, anh tin em sẽ vượt qua thôi. Trái tim anh không còn thuộc về em nữa...tha thứ cho anh, em nhé!"</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Không! Không đúng! Đây không phải là anh của cô, không phải! Cô vội vã gọi lại cho anh, nhưng đáp lại chỉ là những hồi chuông vô vọng. Một cuộc gọi, hai cuộc gọi...rồi ba mươi cuộc gọi...chín mươi chín cuộc gọi...anh vẫn không nhấc máy. Cô vội vàng ra khỏi nhà đi tìm anh, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng không thể biết anh đang ở đâu...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Những ngày sau đó, cô như đứa trẻ lạc mẹ, cô đi tìm anh trong vô vọng. Anh biến mất hoàn toàn. Cô như người mất hồn. Cô lang thang qua những con phố đầy kỉ niệm, hi vọng sẽ gặp được anh. Cô không thể xác định nổi những ngày vừa qua với cô là sống hay tồn tại. Trời lạnh, cô lại ra ngoài mà không mang theo khăn và găng tay. Cổ và tay cô lạnh buốt. Cô nhớ anh, nhớ đến những lúc cô cũng bướng bỉnh như thế này, anh luôn phải cầm theo bên người để đưa cho cô. Cô luôn cố tình không mang theo để được nhõng nhẽo anh, lâu dần trở thành thói quen, cô không mang theo gì mỗi lần ra ngoài. Trời lạnh hơn thì phải. Tay cô lạnh lắm. Nhưng anh không đến bên cô nữa. Cuộc sống không có anh với cô là như thế này sao? Bao lâu nay cô quá phụ thuộc vào anh để rồi giờ đây khi chỉ còn một mình cô, cô không bước đi nổi bằng đôi chân của mình. Trên phố, từng đôi, từng đôi nắm tay nhau đi ngang qua cô.Cô đã từng hạnh phúc như họ. Nhưng sao bây giờ chỉ còn mình cô lạc bước? Cô yêu mùa đông lắm. Cô thích cái lạnh của mùa đông. Nhưng giờ đây cô lại thấy mùa đông thật đáng sợ. Cô vòng tay tự ôm mình thật chặt, nhưng cũng không thể ấm được sự giá lạnh trong tim. Cô không biết cô còn như thế này đến bao giờ. Anh đã hứa sẽ bên cô nhưng sao anh lại bỏ mặc cô với giá lạnh như vậy? Mùa đông là mùa của những yêu thương nhưng lạc giữa chốn đông người của con phố, cô thấy mình cô đơn lắm...Hôm nay đã là ngày thứ bao nhiêu cô đi tìm anh rồi cô cũng không nhớ. Cô chỉ biết cô đã không cười kể từ ngày anh đi. Ngày qua ngày, cô không tìm thấy anh. Điều duy nhất cô tìm thấy là hình ảnh anh trong kí ức. Trời bắt đầu mưa. Cô ghét mưa vì dù cơn mưa rất nhẹ nhưng cũng đủ làm cô cảm. Những lần cảm, cô thường khóc mếu xin anh không đưa cô đi viện. Cô sợ bệnh viện. Những lần như thế, anh thương cô lắm, anh đưa cô đi dạo phố và dỗ cô uống thuốc. Có lần cô ốm nặng, không thể đi được nhưng cô cũng nhất quyết không đi viện. Anh đành phải cõng cô đi dạo phố. Nằm trên lưng anh, cô thở mệt nhọc nói với anh:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh ơi, em khỏi rồi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Ừ, anh biết rồi</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Em không đi viện đâu. Em khỏi thật rồi mà...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Ừ! </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Sau này em ốm, anh cũng cứ đưa em đi dạo thế này anh nhé? Rồi em sẽ tự khỏi bệnh mà! Em sẽ nghe lời anh uống thuốc, nhưng em không vào viện đâu...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Ừ!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Lúc nào cũng khiến anh phải lo. Hôm nay dưới cơn mưa, cô biết mình sẽ lại cảm. Nhưng cô vẫn đi. Mọi người đã trú mưa hết, mình cô vẫn bước đi. Cô đưa tay đỡ lấy những hạt mưa. Mưa mùa đông lạnh quá! Cô ước mình có thể giống như hạt mưa kia, vỡ tan rất nhanh. Cô cũng ước mình có thể tan biến...để thoát khỏi những ngày tháng địa ngục này. Có phải cô đang nghĩ đến cái chết không? Cô không nghĩ mình lại khờ như vậy...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cơn mưa mùa đông càng lúc càng to, cô vừa ướt vừa lạnh. Người cô run lên, đôi môi trắng bệnh không còn chút sức sống. Cô không biết tại sao mình phải tự hành hạ bản thân mình như vậy nhưng ít nhất trong khoảnh khắc như thế này, cô thấy trái tim mình đỡ đau...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Đôi chân đưa cô đến một quán nhỏ, nơi anh và cô đã từng trú mưa khi đi chơi về. Ngày hôm ấy trời cũng mưa rất to. Cô nói muốn cùng anh đi dưới mưa, và anh đã đồng ý. Anh lái xe, cô ngồi sau và ôm anh thật chặt. Anh chắn mưa cho cô, cô áp mình vào lưng anh và cười hạnh phúc. Rồi anh sợ cô sẽ lại cảm, anh và cô đã trú mưa tại đây. Nhìn anh ướt sũng, cô bật cười lêu lêu anh. Cô đòi ăn kem, anh chiều theo ý cô. Ngày hôm ấy, chuyện gì anh cũng chiều theo ý cô. Vì hôm ấy là sinh nhật cô. Cô chợt nhớ ra, hình như hôm nay cũng là sinh nhật mình. Cô khẽ cười vì sự ngốc nghếch của mình. Trước đây cô có bao giờ phải nhớ ngày sinh nhật của cô đâu, cả những ngày kỉ niệm ngày yêu cô cũng không nhớ nữa bởi anh luôn thay cô làm việc đó...Cô tìm đến vị trí mà trước đây cô và anh từng ngồi. Cô gọi hai cốc kem giống như trước đây, một cốc cho cô, một cốc đẩy về phía ghế đối diện. Cô thích ăn kem vào mùa đông nhưng sao hôm nay cô thấy nó lạnh đến thế. Cái lạnh của nước mưa, lạnh của mùa đông, lạnh của cốc kem, và cái lạnh trong tim làm cô khó chịu vô cùng. Cô đưa một thìa kem vào miệng rồi nhắm mắt lại cảm nhận vị lạnh của kem...và để cho giọt nước mắt cô kìm nén bao lâu nhẹ rơi xuống. Cô từng nói với anh cô không bao giờ khóc kể cả là ngày anh có bỏ cô đi, cô chỉ khóc vào ngày cô chào đời, và sẽ khóc lần nữa vào ngày cô tiễn ba mẹ cô về thế giới bên kia. Cô luôn tự cho mình cái quyền mạnh mẽ để rồi những lúc như thế này cô mới nhận ra mình thực sự rất yếu đuối. Người ta nói nước mắt khóc trong câm lặng là nước mắt đau khổ nhất, và có lẽ cô đang phải trải qua cảm giác ấy. Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Những cơn mưa mùa đông thường đến nhanh và đi cũng nhanh như thế. Lạc trong những suy nghĩ mông lung về anh, về những kỉ niệm giữa anh và cô, cô bất ngờ bị kéo về với thực tại bởi tiếng khóc của một bé gái. Cô nhìn theo, bé gái với hai bím tóc xinh xinh đứng trước quán kem, trước bàn cô và khóc, đối diện với cô bé là một bé trai, trong tay vẫn đang cầm một que kem...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh đã bảo em không được ăn kem mùa đông cơ mà! Em đừng khóc nữa, mùa hè anh sẽ mua thật nhiều kem cho em ăn, sau này ngày nào anh cũng sẽ mua kem cho em ăn mà!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Bé gái vẫn không nghe lời, càng khóc to hơn. Nhìn cảnh ấy, cô nhớ đến anh và cô trước đây. Anh cũng từng nói sau này ngày nào cũng sẽ mua kem và cùng ăn với cô. Thế nhưng giờ đây chỉ cò mình cô tự mua kem và ăn một mình. Có lẽ cô phải tập sống một cuộc sống không có anh, nhưng phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào? Người ta nói Cự Giải chung tình lắm, sao anh lại có thể hết yêu cô chứ? Người ta nói Song Tử chẳng thể yêu ai lâu dài, sao cô lại yêu anh nhiều như vậy?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô bé vẫn khóc dù cậu bé kia có dỗ dành thế nào. Cô bé ương bướng giống cô vậy. Anh từng nói cô rất ương ngạnh. Cô bật cười... Cậu bé trai cầm que kem vứt vào sọt rác cạnh đó rồi tiếp tục dỗ dành:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Vậy em khỏi viêm họng thì anh sẽ mua đền cho em nhá?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô bé càng khóc to hơn, cô bé tháo chiếc vòng tay ném đi rồi hét lên:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Em không cần nữa, cả kem, cả chiếc vòng, cả anh, em cũng không cần nữa!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cậu bé tức giận nhìn cô bé:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Sao em lại vứt chiếc vòng đi?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Rồi cậu bé vội vàng chạy ra nhặt lại chiếc vòng. Một chiếc ô tô đang lao đến, cậu bé cũng không để ý... Cô chỉ nghe thấy sau đó là một cú va chạm mạnh, và tiếng hét kinh hoàng của cô bé.Giữa vũng máu, cô nằm đấy, mọi người vây quanh cô rất đông. Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, cô đã kịp đẩy cậu bé ra... Có lẽ với cô bây giờ chết là cách giải thoát duy nhất, và cô đã không chết một cách ngu ngốc. Trong tích tắc giữa sự sống và cái chết, tay cô vẫn nắm chặt lấy chiếc điện thoại, cô cố gắng gọi cho anh...nhưng đáp lại vẫn chỉ là những hồi tút vô vọng...Cô cố dành chút sức lực cuối cùng của mình để nhắn một tin cho anh:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">"Anh...vậy là em đã thực hiện được lời hứa của mình...đã yêu anh đến hết kiếp này...nếu có kiếp sau, em không muốn làm một con rắn cô đơn...em sẽ lại yêu anh...anh nhé?"</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Tin nhắn được gửi đi, cô bắt đầu thở dốc. Cô biết đang có rất nhiều người xung quanh cô, nhưng cô không thể nghe được họ đang nói gì, có lẽ là về cô...Trong cô lúc này vẫn là hình ảnh anh, cô nhớ đến câu hỏi mà cả nghìn lần cô hỏi anh...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh! Anh sẽ yêu em đến bao giờ?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">-Anh sẽ yêu em mãi mãi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh chẳng bao giờ biết được rằng cô luôn muốn nghe anh trả lời như thế dù là lời nói dối...Trong đầu cô vẫn vang vọng lời nói của anh "Anh sẽ yêu em mãi mãi...". Nơi khóe mắt cô, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống...cô nhắm mắt lại từ từ ngủ một giấc thật dài...thật dài...</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="123a1win, post: 126804, member: 80349"] [LEFT][COLOR=#333333][FONT=lucida grande]TRUYỆN NGẮN THỨ 3: ANH SẼ YÊU EM MÃI MÃI[/FONT][/COLOR] [COLOR=#333333][FONT=lucida grande]Cô là một cô bé hồn nhiên nếu không muốn nói là rất trẻ con. Thực sự cô trẻ con theo đúng nghĩa của nó. Lí do khiến anh yêu cô có lẽ cũng vì cô trẻ con... Cô thích mua nụ cười của anh. Đối với cô,[/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=lucida grande]nụ cười của anh đẹp hơn cả ngàn tia nắng. Cô có thể ngồi hàng giờ nhìn vào màn hình máy tính chỉ để tìm những câu chuyện cười, và kể cho anh nghe. Cô thích nằm trong lòng anh, xem "TOM AND JERRY" và cười phá lên làm anh giật mình. Cô thích ngồi nghịch tay anh rồi bất ngờ cắn vào tay anh lúc anh không để ý. Cô thích ngồi tựa đầu vào vai anh và hát cho anh nghe. Cô thích vẽ linh tinh vào sách vở của anh... Anh lại rất chững chạc. Nhưng bên cô, anh cảm thấy mình cũng thật trẻ con. Anh nghĩ lại rồi bật cười khi cảm thấy mình cứ trẻ con bên cô như thế.Là khi một người con trai yêu, họ thường trẻ con bên cô gái của mình hay là do cô có ma thuật thần kì khiến anh trở nên như vậy? Anh thích bắt nạt cô, anh luôn bắt cô phải tự tay tẩy hết những gì cô vẽ vào sách anh. Anh thích cầm tay cô, làn da mịn của cô cũng khiến anh liên tưởng đến làn da em bé. Anh thích chỉnh đồng hồ của anh và cô chạy không lệch nhau một giây nào. Anh cũng thích tựa đầu vào vai cô để nghe cô kể chuyện "trên trời dưới biển"... Cô thích tìm hiểu về các cung hoàng đạo. Cô luôn nói với anh: -Em là một Song Tử tinh nghịch, còn anh là một Cự Giải dịu dàng! Anh đã nhớ chưa hả? Cô dành phần lớn thời gian của mình lướt web chỉ để tra google xem Song Tử và Cự Giải có hợp nhau không. Bất cứ thông tin nào nói không hợp, cô đều bỏ qua. Nói tóm lại, cô ép buộc anh và cô phải hợp nhau. Cô tìm ra cả trăm đặc điểm hay ho của cả hai cung hoàng đạo và bắt anh phải nhớ. Cô biết anh chẳng thể nào nhớ được nhưng cô vẫn thích bắt bẻ anh như thế. Vì cô trẻ con. -Anh nói lại cho em nghe, em là sao gì, anh là sao gì! -Dạ, thưa vợ, anh là Cự Giải, em là Song Tử. -Được rồi! Người ta bảo Song Tử là chòm sao đa tình nhất trong số các chòm sao, còn Cự Giải lại là chòm sao chung tình nhất. Nhưng chúng ta vẫn hợp nhau anh nhỉ? Em là Song Tử, em lăng nhăng đấy! Anh có sợ mất em không? -Có chứ! Bởi vì anh yêu em. Đừng rời xa anh nhé! Cô ôm anh thật chặt và mỉm cười hạnh phúc. Cô yêu anh còn không hết, làm sao cô phản bội anh được chứ! -Anh! Anh sẽ yêu em đến khi nào? -Anh yêu em mãi mãi... -Không đâu! Đừng yêu em mãi mãi, hãy yêu em đến hết kiếp này thôi anh nhé! -Tại sao vậy? -Tại vì em đã xin Thượng Đế để kiếp sau em được làm một con rắn độc rồi!Làm rắn thì làm sao mà yêu người được! -Tại sao lại là rắn độc? -Bởi vì em sinh vào giờ con rắn, em sợ rắn. Nếu làm một con rắn độc thì mọi người sẽ sợ em giống như em sợ nó. Rắn độc có thể tự bảo vệ mình. Rắn độc được sống cô đơn cả đời! -Ngốc!Nói linh tinh! Anh luôn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người bằng câu nói ấy cùng với một nụ hôn để không cho cô nói linh tinh nữa. Cô ngốc thật. Cô luôn nghĩ ra những ý tưởng kì quái giống như một đứa trẻ luôn nghĩ ra những trò nghịch ngợm vậy. Anh yêu cô mà có khi anh cảm tưởng như cô giống như hơi thở của anh, thiếu cô, trái tim anh sẽ ngừng đập mất! -Anh! Để em kể anh nghe, nếu Song Tử gặp một con gián, Song Tử sẽ tóm lấy cái râu của nó rồi nói "Á à! Con gián đáng ghét!Tao sẽ giết mày!", còn nếu là Cự Giải, Cự Giải sẽ ngồi nhìn con gián chạy qua và nói "Tha cho mày đấy! Mày cũng là một sinh linh bé nhỏ mà". Nếu tình yêu tan vỡ, Song Tử có thể vực dậy rất nhanh chóng và tìm một người khác thay thế, còn Cự Giải, nếu không phải vì yêu một người khác mà chia tay thì sẽ rất khó vượt qua! Song Tử rất thích tự do, Cự Giải lại rất yêu gia đình.Song Tử giống như một con người với hai mặt tốt xấu khó lường, Cự Giải lại rất tốt bụng và nhân hậu. Song Tử thực sự đào hoa lắm đấy anh! Cự Giải lại si tình quá. Song Tử là không khí, tất cả mọi người đều cần nhưng không ai nắm giữ không khí của riêng mình được. Cự Giải là nước. Không khí với nước sẽ tạo thành mưa...Anh và em sẽ tạo ra nước mắt!Phải thế không anh? Ơ...anh! Anh ngủ rồi à? Anh bật thẳng dậy ngơ ngác nhìn cô ngáp ngủ... -Anh có nghe mà! Anh nhớ hết rồi! Song Tử là em, Cự Giải là anh, anh nhớ rồi mà! Cô lườm yêu anh rồi hôn nhẹ lên môi anh. Chẳng biết từ bao giờ, cô đã...nghiện đôi môi ấy mất rồi. -Anh! Thực ra thì anh sẽ yêu em đến khi nào vậy? -Anh yêu em mãi mãi... -Không mà! Em đã bảo là anh chỉ được yêu em đến hết kiếp này thôi mà. Kiếp sau em là một con rắn cả đời được tự do rồi! -Vậy anh cũng xin Thượng Đế cho anh làm một con rắn. Kiếp sau anh vẫn sẽ yêu em! -Không đâu!Kiếp sau em muốn sống một mình cơ! -Anh không cho! Đồ ngốc này! Anh nói rồi chặn lời cô bằng một nụ hôn. Nếu không, cô sẽ chẳng tha cho anh. Cô nói cả ngày không biết mệt là gì. Có lúc anh cảm thấy phục cô vì cách lí giải lỗi lầm của cô đáng yêu đến mức anh không thể giận nổi. Một ngày thiếu đi những câu chuyện không đầu không cuối của cô bên tai, anh sẽ cảm thấy trống vắng lắm. Cô đã hỏi anh đến cả nghìn lần câu "anh sẽ yêu em đến bao giờ?", anh chẳng bao giờ trách cô hỏi nhiều. Lần nào anh cũng chỉ trả lời "anh sẽ yêu em mãi mãi" để rồi sau đó là cuộc tranh luận mà kết thúc là nụ hôn của anh. Anh không tin vào định mệnh của các cung hoàng đạo mà cô thường nói. Anh tin vào tình cảm của cô. Cô không phải là một Song Tử đa tình. Cô chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn mà anh cần phải bảo vệ. Rồi một ngày, một ngày mà đến chính anh cũng không thể ngờ-ngày anh không còn cảm giác yêu thương bên cô. Anh nhận ra mình xứng với vai trò một người anh trai hơn là một người yêu. Anh không biết tình cảm dành cho cô có còn là tình yêu hay chỉ là sự mong muốn được che chở. Anh biết cô đã đặt vào anh rất nhiều hi vọng, nhưng cảm xúc trong anh, anh không thể ép buộc được nó. Anh...đã có tình cảm với một cô gái khác. Anh không muốn lừa dối cô, nhưng anh sẽ rất đau nếu trái tim non nớt của cô bị anh làm tổn thương. Trái tim anh vẫy gọi, anh bắt đầu san con tim mình làm đôi, một nửa nhỏ bé quan tâm cô, một nửa còn lại yêu người con gái khác...Nhưng màn diễn nào cũng đến hồi kết thúc. Anh chẳng thể lừa dối cô hơn. Bản thân anh cũng cảm thấy rất có lỗi với cô nếu cứ tiếp tục lừa dối cô như thế. Anh đưa cô đi dạo trên con đường đã quen thuộc với dấu chân hai người. Cô vẫn không biết gì. Cô cứ nắm lấy tay anh vung vẩy, vừa đi bên anh, vừa hát. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một chiếc lá gài lên tóc anh rồi cười phá lên.Sự ngây thơ của cô làm anh khó xử. Nhưng anh không thể lừa dối cô mãi. Anh dừng lại, hai tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô và im lặng. Cô lại cảm thấy thích thú, cô hôn thật nhanh lên mắt anh rồi lại cười. Cô cứ nghiêng đầu bên này, rồi lại bên kia để nhìn khuôn mặt anh lúc ấy. Cô không cảm thấy gì lạ bởi cô luôn tin anh, một niềm tin tuyệt đối. Rồi cô lại hỏi anh một câu hỏi quen thuộc: -Anh! Anh sẽ yêu em đến bao giờ? Anh giật mình trước câu hỏi của cô, một câu hỏi anh đã nghe và trả lời cả nghìn lần rồi nhưng sao hôm nay anh lại thấy nó khó trả lời đến vậy... -À...ừ...anh...em đừng hỏi câu ấy nữa! Anh có thể yêu em đến khi nào làm sao anh biết. Hôm nay anh yêu em, biết đâu ngày mai anh đã không còn yêu em nữa rồi! Đến lượt cô im lặng. Cô như chết đứng trước câu trả lời của anh. Sự im lặng của cô làm anh sợ. Cô chưa bao giờ im lặng, ngoại trừ lúc ngủ. Mà kể cả là lúc ngủ, trên khuôn mặt ngây thơ của cô vẫn vương lại một nụ cười. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của anh, cô chỉ cúi mặt im lặng. Cô bắt đầu sợ giống như một đứa trẻ con luôn sợ hãi sẽ bị bỏ rơi nếu mẹ sinh em bé nữa... -Em...chúng ta đã yêu nhau bao lâu rồi? -Hai năm, hai tháng,bảy ngày... Cô trả lời mà không nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên cô không dám nhìn vào đôi mắt của người mà cô yêu suốt hơn hai năm. Rồi rất nhanh, cô lại trở nên tinh nghịch. Cô cười, nghiêng nghiêng cái đầu, véo mũi anh rồi nói: -Nhưng hai năm vẫn ít quá! Em sẽ chờ đến ngày em được mặc chiếc váy trắng sánh bước bên anh.Chúng ta sẽ làm đám cưới trong nhà thờ, khi Cha hỏi, em sẽ hét lên thật to "CON ĐỒNG Ý", người ta nói con của Song Tử sẽ rất thông minh. Em sẽ sinh cho anh một đứa con gái đầu lòng, và một đứa con trai. Con trai sẽ thích đã bóng giống anh, con gái sẽ thích hát giống em. Những ngày cuối tuần... -Được rồi mà em! Lần đầu tiên, anh không để cho cô nói hết câu. Anh sợ lời nói vô tư của cô sẽ càng khiến anh khó nói ra lời chia tay. Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm làm tổn thương một đứa trẻ vô tội... -Mình...đã yêu nhau khá lâu rồi. Anh xin lỗi... Trái tim cô đập nhanh hơn. Cô bắt đầu có cảm nhận rõ ràng hơn về điều mà anh sắp nói. Cô vẫn im lặng lắng nghe từng lời anh nói... -Mình...xa nhau em nhé? Anh nói rồi bước đi thật nhanh. Anh sợ rằng anh sẽ không thể rời xa cô được nếu anh còn đứng lại thêm một giây nữa. Anh biết anh không xứng đáng với tình cảm cô dành cho anh,anh không còn yêu cô nữa , anh nên rời xa cô để một bàn tay ấm áp hơn chăm sóc cho cô. Với tính cách đáng yêu như cô, anh tin sẽ có người tốt hơn anh thay anh yêu cô... Cô cứ trẻ con như vậy ngay cả khi cô đã mất anh rồi. Cô cứ đứng im giữa những hàng cây nhìn theo bóng anh khuất dần. Cô không hiểu những lời anh vừa nói. Tại sao chứ? Cô không tốt với anh sao? Cô đã yêu anh bằng tất cả những gì cô có. Có phải anh giận cô không? Cô là Song Tử đa tình, có phải cô đã trót làm gì khiến anh giận không? Cô biết tính anh hay ghen. Anh không cho cô nhắn tin hay chat với bất kì người con trai nào ngoài anh. Những lần cô trót dại nhắn tin cho cậu bạn thân, anh biết, cô đều ôm đầu, ngồi sụp xuống đất giống như một đứa trẻ sợ bị đánh đòn và nói với anh vẻ sợ sệt: -Anh, em sai rồi! Nhưng lần này hình như không giống vậy. Cô nghe thấy chút gì đó không còn dành riêng cho cô trong giọng nói của anh. Anh đi rồi, cô vẫn đứng đấy với những sự thắc mắc không sao giải đáp được. Trời đông càng về đêm càng lạnh. Gió rít lên từng hồi lạnh buốt. Cô không biết phải làm gì cả! Cô cũng không khóc bởi cô vẫn cảm giác như đây chỉ là một trò đùa hơi quá của anh. Cô vẫn có anh, hay chỉ là trong tim cô vẫn còn anh, đơn phương chỉ cô thôi? Cô lê từng bước nặng nhọc trở về nhà. Cô không đi tìm anh vì cô biết ngày mai nhất định anh sẽ lại đến đón cô đi chơi và giải thích tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cô phải đi ngủ để ngày mai nhanh đến... Buổi sáng, cô thức giấc nhìn đồng hồ đã là trưa rồi. Hôm nay cô ngủ nhiều quá! Mà không đúng, hôm nay anh đã không gọi điện đánh thức cô dậy. Cô sợ sệt vớ lấy cái điện thoại. Một tin nhắn của anh, cô mỉm cười đầy hi vọng... "Em, anh xin lỗi, anh biết một thời gian dài bên nhau, sự thiếu vắng của anh sẽ khiến em khó chịu lắm. Nhưng em là một cô gái mạnh mẽ, anh tin em sẽ vượt qua thôi. Trái tim anh không còn thuộc về em nữa...tha thứ cho anh, em nhé!" Không! Không đúng! Đây không phải là anh của cô, không phải! Cô vội vã gọi lại cho anh, nhưng đáp lại chỉ là những hồi chuông vô vọng. Một cuộc gọi, hai cuộc gọi...rồi ba mươi cuộc gọi...chín mươi chín cuộc gọi...anh vẫn không nhấc máy. Cô vội vàng ra khỏi nhà đi tìm anh, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng không thể biết anh đang ở đâu... Những ngày sau đó, cô như đứa trẻ lạc mẹ, cô đi tìm anh trong vô vọng. Anh biến mất hoàn toàn. Cô như người mất hồn. Cô lang thang qua những con phố đầy kỉ niệm, hi vọng sẽ gặp được anh. Cô không thể xác định nổi những ngày vừa qua với cô là sống hay tồn tại. Trời lạnh, cô lại ra ngoài mà không mang theo khăn và găng tay. Cổ và tay cô lạnh buốt. Cô nhớ anh, nhớ đến những lúc cô cũng bướng bỉnh như thế này, anh luôn phải cầm theo bên người để đưa cho cô. Cô luôn cố tình không mang theo để được nhõng nhẽo anh, lâu dần trở thành thói quen, cô không mang theo gì mỗi lần ra ngoài. Trời lạnh hơn thì phải. Tay cô lạnh lắm. Nhưng anh không đến bên cô nữa. Cuộc sống không có anh với cô là như thế này sao? Bao lâu nay cô quá phụ thuộc vào anh để rồi giờ đây khi chỉ còn một mình cô, cô không bước đi nổi bằng đôi chân của mình. Trên phố, từng đôi, từng đôi nắm tay nhau đi ngang qua cô.Cô đã từng hạnh phúc như họ. Nhưng sao bây giờ chỉ còn mình cô lạc bước? Cô yêu mùa đông lắm. Cô thích cái lạnh của mùa đông. Nhưng giờ đây cô lại thấy mùa đông thật đáng sợ. Cô vòng tay tự ôm mình thật chặt, nhưng cũng không thể ấm được sự giá lạnh trong tim. Cô không biết cô còn như thế này đến bao giờ. Anh đã hứa sẽ bên cô nhưng sao anh lại bỏ mặc cô với giá lạnh như vậy? Mùa đông là mùa của những yêu thương nhưng lạc giữa chốn đông người của con phố, cô thấy mình cô đơn lắm...Hôm nay đã là ngày thứ bao nhiêu cô đi tìm anh rồi cô cũng không nhớ. Cô chỉ biết cô đã không cười kể từ ngày anh đi. Ngày qua ngày, cô không tìm thấy anh. Điều duy nhất cô tìm thấy là hình ảnh anh trong kí ức. Trời bắt đầu mưa. Cô ghét mưa vì dù cơn mưa rất nhẹ nhưng cũng đủ làm cô cảm. Những lần cảm, cô thường khóc mếu xin anh không đưa cô đi viện. Cô sợ bệnh viện. Những lần như thế, anh thương cô lắm, anh đưa cô đi dạo phố và dỗ cô uống thuốc. Có lần cô ốm nặng, không thể đi được nhưng cô cũng nhất quyết không đi viện. Anh đành phải cõng cô đi dạo phố. Nằm trên lưng anh, cô thở mệt nhọc nói với anh: -Anh ơi, em khỏi rồi... -Ừ, anh biết rồi -Em không đi viện đâu. Em khỏi thật rồi mà... -Ừ! -Sau này em ốm, anh cũng cứ đưa em đi dạo thế này anh nhé? Rồi em sẽ tự khỏi bệnh mà! Em sẽ nghe lời anh uống thuốc, nhưng em không vào viện đâu... -Ừ! Cô lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Lúc nào cũng khiến anh phải lo. Hôm nay dưới cơn mưa, cô biết mình sẽ lại cảm. Nhưng cô vẫn đi. Mọi người đã trú mưa hết, mình cô vẫn bước đi. Cô đưa tay đỡ lấy những hạt mưa. Mưa mùa đông lạnh quá! Cô ước mình có thể giống như hạt mưa kia, vỡ tan rất nhanh. Cô cũng ước mình có thể tan biến...để thoát khỏi những ngày tháng địa ngục này. Có phải cô đang nghĩ đến cái chết không? Cô không nghĩ mình lại khờ như vậy... Cơn mưa mùa đông càng lúc càng to, cô vừa ướt vừa lạnh. Người cô run lên, đôi môi trắng bệnh không còn chút sức sống. Cô không biết tại sao mình phải tự hành hạ bản thân mình như vậy nhưng ít nhất trong khoảnh khắc như thế này, cô thấy trái tim mình đỡ đau... Đôi chân đưa cô đến một quán nhỏ, nơi anh và cô đã từng trú mưa khi đi chơi về. Ngày hôm ấy trời cũng mưa rất to. Cô nói muốn cùng anh đi dưới mưa, và anh đã đồng ý. Anh lái xe, cô ngồi sau và ôm anh thật chặt. Anh chắn mưa cho cô, cô áp mình vào lưng anh và cười hạnh phúc. Rồi anh sợ cô sẽ lại cảm, anh và cô đã trú mưa tại đây. Nhìn anh ướt sũng, cô bật cười lêu lêu anh. Cô đòi ăn kem, anh chiều theo ý cô. Ngày hôm ấy, chuyện gì anh cũng chiều theo ý cô. Vì hôm ấy là sinh nhật cô. Cô chợt nhớ ra, hình như hôm nay cũng là sinh nhật mình. Cô khẽ cười vì sự ngốc nghếch của mình. Trước đây cô có bao giờ phải nhớ ngày sinh nhật của cô đâu, cả những ngày kỉ niệm ngày yêu cô cũng không nhớ nữa bởi anh luôn thay cô làm việc đó...Cô tìm đến vị trí mà trước đây cô và anh từng ngồi. Cô gọi hai cốc kem giống như trước đây, một cốc cho cô, một cốc đẩy về phía ghế đối diện. Cô thích ăn kem vào mùa đông nhưng sao hôm nay cô thấy nó lạnh đến thế. Cái lạnh của nước mưa, lạnh của mùa đông, lạnh của cốc kem, và cái lạnh trong tim làm cô khó chịu vô cùng. Cô đưa một thìa kem vào miệng rồi nhắm mắt lại cảm nhận vị lạnh của kem...và để cho giọt nước mắt cô kìm nén bao lâu nhẹ rơi xuống. Cô từng nói với anh cô không bao giờ khóc kể cả là ngày anh có bỏ cô đi, cô chỉ khóc vào ngày cô chào đời, và sẽ khóc lần nữa vào ngày cô tiễn ba mẹ cô về thế giới bên kia. Cô luôn tự cho mình cái quyền mạnh mẽ để rồi những lúc như thế này cô mới nhận ra mình thực sự rất yếu đuối. Người ta nói nước mắt khóc trong câm lặng là nước mắt đau khổ nhất, và có lẽ cô đang phải trải qua cảm giác ấy. Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Những cơn mưa mùa đông thường đến nhanh và đi cũng nhanh như thế. Lạc trong những suy nghĩ mông lung về anh, về những kỉ niệm giữa anh và cô, cô bất ngờ bị kéo về với thực tại bởi tiếng khóc của một bé gái. Cô nhìn theo, bé gái với hai bím tóc xinh xinh đứng trước quán kem, trước bàn cô và khóc, đối diện với cô bé là một bé trai, trong tay vẫn đang cầm một que kem... -Anh đã bảo em không được ăn kem mùa đông cơ mà! Em đừng khóc nữa, mùa hè anh sẽ mua thật nhiều kem cho em ăn, sau này ngày nào anh cũng sẽ mua kem cho em ăn mà! Bé gái vẫn không nghe lời, càng khóc to hơn. Nhìn cảnh ấy, cô nhớ đến anh và cô trước đây. Anh cũng từng nói sau này ngày nào cũng sẽ mua kem và cùng ăn với cô. Thế nhưng giờ đây chỉ cò mình cô tự mua kem và ăn một mình. Có lẽ cô phải tập sống một cuộc sống không có anh, nhưng phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào? Người ta nói Cự Giải chung tình lắm, sao anh lại có thể hết yêu cô chứ? Người ta nói Song Tử chẳng thể yêu ai lâu dài, sao cô lại yêu anh nhiều như vậy? Cô bé vẫn khóc dù cậu bé kia có dỗ dành thế nào. Cô bé ương bướng giống cô vậy. Anh từng nói cô rất ương ngạnh. Cô bật cười... Cậu bé trai cầm que kem vứt vào sọt rác cạnh đó rồi tiếp tục dỗ dành: -Vậy em khỏi viêm họng thì anh sẽ mua đền cho em nhá? Cô bé càng khóc to hơn, cô bé tháo chiếc vòng tay ném đi rồi hét lên: -Em không cần nữa, cả kem, cả chiếc vòng, cả anh, em cũng không cần nữa! Cậu bé tức giận nhìn cô bé: -Sao em lại vứt chiếc vòng đi? Rồi cậu bé vội vàng chạy ra nhặt lại chiếc vòng. Một chiếc ô tô đang lao đến, cậu bé cũng không để ý... Cô chỉ nghe thấy sau đó là một cú va chạm mạnh, và tiếng hét kinh hoàng của cô bé.Giữa vũng máu, cô nằm đấy, mọi người vây quanh cô rất đông. Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, cô đã kịp đẩy cậu bé ra... Có lẽ với cô bây giờ chết là cách giải thoát duy nhất, và cô đã không chết một cách ngu ngốc. Trong tích tắc giữa sự sống và cái chết, tay cô vẫn nắm chặt lấy chiếc điện thoại, cô cố gắng gọi cho anh...nhưng đáp lại vẫn chỉ là những hồi tút vô vọng...Cô cố dành chút sức lực cuối cùng của mình để nhắn một tin cho anh: "Anh...vậy là em đã thực hiện được lời hứa của mình...đã yêu anh đến hết kiếp này...nếu có kiếp sau, em không muốn làm một con rắn cô đơn...em sẽ lại yêu anh...anh nhé?" Tin nhắn được gửi đi, cô bắt đầu thở dốc. Cô biết đang có rất nhiều người xung quanh cô, nhưng cô không thể nghe được họ đang nói gì, có lẽ là về cô...Trong cô lúc này vẫn là hình ảnh anh, cô nhớ đến câu hỏi mà cả nghìn lần cô hỏi anh... -Anh! Anh sẽ yêu em đến bao giờ? -Anh sẽ yêu em mãi mãi... Anh chẳng bao giờ biết được rằng cô luôn muốn nghe anh trả lời như thế dù là lời nói dối...Trong đầu cô vẫn vang vọng lời nói của anh "Anh sẽ yêu em mãi mãi...". Nơi khóe mắt cô, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống...cô nhắm mắt lại từ từ ngủ một giấc thật dài...thật dài...[/FONT][/COLOR][/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
3 câu chuyện tự viết mong mọi người cho ý kiến
Top