Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
3 câu chuyện tự viết mong mọi người cho ý kiến
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="123a1win" data-source="post: 126803" data-attributes="member: 80349"><p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Truyện ngắn thứ hai : ĐỊNH MỆNH</span></span></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Anh và cô yêu nhau từ những ngày đầu tiên học cấp ba, họ học cùng lớp, ngồi cùng bàn. Tình yêu đến với họ rất tự nhiên. Bạn bè nói mặc dù nhìn họ rất hạnh phúc nhưng anh vẫn có gì đó không thực chung tình. </span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô không quan tâm. Đối với cô, cô tin anh, thế là đủ.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Những ngày cuối cấp, họ bận rộn với bước ngoặt mới trong cuộc đời mình - kì thi đại học. Mỗi người một trường. Bạn bè nói cô sẽ chẳng thể giữ nổi anh, một anh chàng đẹp trai, học giỏi trong khi cô lại quá bình thường. Cô không quan tâm, cô tin anh, đối với cô thế là đủ.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Ngày báo tin cả hai người cùng đỗ đại học cũng là ngày buồn nhất của cô. Trước khi thi anh nói sau khi thi xong anh sẽ dành nhiều thời gian bù đắp cho cô, cô tin anh. Ngày hôm nay, khi mọi thứ đã hoàn thành tốt, anh nói với cô anh đã yêu một người khác, anh mong cô tha thứ, anh đã cố gắng ở bên cô để cô hoàn thành tốt kì thi, anh mong cô quên anh đi, anh chúc cô hạnh phúc... Cô đã gục ngã trước những lời nói ấy của anh. Niềm tin bao lâu cô dành cho anh bây giờ giúp cô nhận về một sự phản bội và một nỗi đau không sao xóa nhòa. Những ngày đầu chia tay, cô nhớ anh, nỗi nhớ da diết dường như có thể giết chết cô bất cứ lúc nào. Nhiều lúc nhớ anh, cô đã liều nhắn tin cho anh dù cô biết sự lạnh nhạt của anh sẽ chỉ làm cô càng thêm đau lòng. Cô hận anh, một nỗi hận mang tên "yêu".</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Phải mất một khoảng thời gian khá dài cô mới có thể lấy lại được cân bằng, nhưng cô trầm hơn, ít nói, ít giao tiếp với mọi người, và dù cô đã có thể chấp nhận chuyện chia tay với anh nhưng cô vẫn không thể nào quên được anh. Ban ngày, cô cố gắng làm việc để quên đi anh nhưng anh lại luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô. Nhiều đêm cô giật mình tỉnh giấc, nhớ đến anh, cô lại khóc. Từ lúc cô chấp nhận mất anh, cô vẫn luôn quan tâm anh dù cô biết đó là việc ngu ngốc. Cô hỏi thăm bạn bè về tình hình của anh. Kết quả làm cô đau lòng, cô biết, nhưng cô vẫn muốn được quan tâm anh, vì cô còn yêu anh, anh đã yêu người khác, cô phải chấp nhận sự thật này.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Bốn năm đại học, cô lạnh lùng từ chối tất cả tình yêu của những người khác, bốn năm, cô không một lần rung động trước một ai, trong tim cô chỉ có anh. Anh thì khác, từ ngày chia tay cô, anh đã quen và yêu rất nhiều cô gái khác. Cô không ngạc nhiên vì anh đẹp trai, anh rất nổi bật, cô chỉ cảm thấy đau lòng, cô là một cô gái quá bình thường để có thể yêu được anh.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Tốt nghiệp đại học, cô và anh đều tìm cho mình được một công việc ổn định. Bảy năm trôi qua, anh vẫn say đắm trong những cuộc tình ngắn ngày, cô vẫn yêu anh tha thiết. Anh không một lần liên lạc với cô, cô vẫn luôn theo dõi từng bước đi của anh.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Một ngày họ họp lớp năm cấp ba ngày nào. Bữa tiệc được tổ chức tại lớp học cũ. Bảy năm trôi qua, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Trường học của cô bây giờ đẹp lắm. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là chiếc ghế đá dưới gốc cây gần lớp học của cô mà ngày xưa mỗi giờ ra chơi cô thường ra đó ngồi vẫn còn trong khi những chiếc khác đã được thay. Cô đến sóm hơn giờ họp, cô muốn được tự mình tìm xem còn những gì được giữ lại sau bảy năm.Cô đi một vòng rồi ngồi xuống chiếc ghế ngày xưa. Cô nhớ lại những ngày đầu vào cấp ba, cô thường hay ngồi ở đây, giống như bây giờ, cho đến khi trống đánh, anh thường đứng ở cửa lớp để gọi cô vào. Bảy năm trôi qua nhưng tình yêu cô dành cho anh không hề thay đổi...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Rồi bạn bè của cô cũng đến đông đủ, anh cũng đến, sự xuất hiện của anh làm cô vui mừng lắm, nhưng theo sau anh là một cô gái nữa, và anh giới thiệu với mọi người đó là vợ tương lai của anh, anh sẽ làm đám cưới sau một tháng nữa. Cô đau, cô kịp quay người đi giấu một giọt nước mắt. Vậy là cô đã mất anh mãi mãi sao? Cô nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc và ra ngồi trên chiếc ghế đá ngày xưa. Cô nhắm mắt lại để không tin đó là sự thật. Anh đến bên cô, cô giật mình lau vội những giọt nước mắt. Hai người im lặng một lúc lâu, và anh đã phá vỡ sự im lặng ấy trước:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Dạo này cậu tốt chứ?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Ừ, tớ rất ổn- cô khẽ trả lời</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Tháng sau mình tổ chức đám cưới, cậu đến nhé?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô không nhìn anh, ánh mắt bối rối, rồi rất nhanh, cô trả lời với một sự lém lỉnh:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Tất nhiên rồi!Tớ phải xem cậu có "xinh" hơn cô dâu không chứ!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Nói rồi cô quay mặt đi và bước vào lớp. Cô xin phép mọi người về trước vì hơi mệt.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Hai tuần sau cô nhận được thiệp đám cưới của anh. Trái tim cô vỡ vụn. Cô hận anh, hận anh đã khiến cô trở nên lạnh lùng thế này, hận anh làm trái tim cô băng giá, hận anh đã phản lại lời thề...Ngày anh cưới, cô đã không đến. Làm sao cô có thể nhìn người cô yêu thương đi bên một người khác? Ngày vui của anh, cô chìm đắm trong men rượu trong một quán bar. Vậy là cô đã mất anh...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Một năm sau, cô cũng lập gia đình với một người bạn thân đã yêu cô suốt một quãng thời gian dài kể từ khi cô học đại học. Cô không yêu người ấy nhưng người ấy chấp nhận làm người thay thế trong trái tim cô. Cô chỉ biết thầm cảm ơn người bạn đời của mình...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Nhưng cuộc hôn nhân không tình yêu không thể bền vững. Nhiều đêm cô ngủ mơ thấy anh, cô gọi tên anh, những lần đi uống rượu cùng bạn bè, cô trở về nhà trong tình trạng say mềm và liên tục gọi tên anh...Người chồng luôn sẵn sàng ở bên cô đã cố gắng chịu đựng nỗi đau ấy, không một lần oán trách. Nhiều khi cô cảm thấy có lỗi với chồng, cô đã cố gắng bù đắp cho anh nhưng dường như trái tim cô mãi mãi không thể có chỗ đứng cho người chồng của mình. Một lần, khi dọn nhà, chồng cô đã vô tình thấy được cuốn nhật kí của cô, anh đã đọc và biết rằng mãi mãi anh cũng không thể có được cô, cô còn yêu người ấy, mãi mãi anh vẫn là người thua cuộc. Anh đã viết giấy li hôn rồi bỏ đi, chỉ để lại cho cô một lá thư :</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">" Em yêu! Anh biết mọi nỗ lực của anh đều không thể khiến em yêu anh. Anh xin lỗi vì đã đọc trộm nhật kí của em. Là do anh dại khờ tự chuốc lấy đau khổ. Là do anh cố chấp. Em hãy đi tìm cậu ấy. Có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất mà có lẽ anh phải nghĩ ra từ lâu rồi mới đúng. Anh phải tự giải thoát cho mình. Em đừng lo lắng cho anh. Anh ổn mà!"</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô đã khóc trước những dòng chữ ấy. Cô biết cô có lỗi với chồng nhưng có lẽ đó cũng là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai. Cô thầm mong anh sẽ hạnh phúc.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cuối tuần, lớp cũ của cô lại có một buổi họp. Không giống như một năm trước đây, bạn bè của cô đều đã lập gia dình. Gặp lại anh, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đứa bé đi theo anh, gọi anh bằng ba, thực sự rất giống anh. Lẽ ra cô phải mỉm cười khi thấy anh hạnh phúc mới đúng. Thế mà vẫn như trước đây, cô lại quay mặt đi giấu vội những giọt nước mắt. Số phận trêu đùa cô ác quá! Sao lại để cô yêu anh nhiều như vậy? Tiệc tan, cô lại tìm ra chiếc ghế đá ngồi một mình. Anh đã có hạnh phúc rồi, còn cô thì sao đây? Cô đã từng nói với anh nếu không có anh, mọi người đàn ông khác đều là vô nghĩa, sao anh lại không tin cô? Sao lại bỏ mặc cô? Rồi cô giật mình khi cô bạn thân năm nào chạy lại bên cô cùng với một cốc nước đá lạnh áp vào má cô.Cô bạn ấy là em họ của anh, là người đã chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện tình của cả anh và cô, là người đã vun đắp cho anh và cô, và cũng là người đau lòng thay cho cô khi anh rời bỏ cô theo một người khác...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Mày với ông anh tao lạ thật đấy! Có lẽ là hai người chưa hết duyên!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Sao mày nói vậy? Cả hai đều có cuộc sống riêng rồi mà.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Mày còn định giấu tao à? Mày lấy được một người chồng tốt như vậy mà lại bỏ chỉ vì anh tao...Thật tao không hiểu nổi hai người nữa!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Tao có lỗi với chồng tao, tao làm anh ấy đau khổ quá rồi. Chia tay là cách tốt nhất giải thoát cho anh ấy. tao hi vọng anh ấy được hạnh phúc</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Mày còn hận anh tao lắm đúng không?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Ừ!có lẽ vậy... Tao hận đến nỗi tiếc là không thể cầm dao giết anh mày đấy!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Mày nên tha thứ cho ông anh tao đi! Cả hai nên cho nhau một cơ hội!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Ý mày là bảo tao làm kể thứ ba phá vỡ hạnh phúc của anh mày à? Mày bị hâm rồi! Mà tao cũng sẽ không thể tha thứ cho anh mày đâu...tao...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Mày nghe tao nói này! Chuyện không như mày nghĩ đâu. Ngày ấy khi anh ấy bỏ mày là anh ấy sai thật. Anh ấy nghĩ anh ấy đã hết tình cảm với mày rồi, anh ấy muốn chia tay và tìm một người khác giỏi giang và xinh đẹp hơn mày. Nhưng chia tay mày rồi anh ấy mới nhận ra anh ấy yêu mày nhiều lắm. Anh ấy muốn đi tìm mày nhưng anh ấy nghĩ mày sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy nên anh ấy đã im lặng. Gây ra cho mày nỗi đau lớn như vậy, anh ấy không còn dám gặp mày hay liên lạc với mày nữa. Bốn năm đại học, không có mày, anh ấy cứ như phát điên lên, anh ấy chấp nhận tình cảm của bất cứ ai nói yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ được vài ngày là lại thay người. Anh ấy đau khổ lắm khi không thể yêu được một ai như mày. Sau đó anh ấy đi làm, một cô gái khác xinh đẹp theo đuổi anh ấy, giống như mọi lần, anh ấy chấp nhận lời yêu, và cũng rất nhanh, anh ấy bỏ cô ta. Nhưng cô ta không cam lòng. Trong một bữa tiệc của công ty, cô ta đã chuốc say anh ấy rồi dẫn anh ấy vào khách sạn, sau đó cô ta có thai và ép anh ấy phải cưới. Ngày họp lớp một năm về trước, anh ấy đã dịnh sẽ nói hết với mày, nhưng sự việc lại xảy ra bất ngờ quá, anh ấy đã dặn tao phải giấu mày. Ngày cưới anh ấy đã rất muốn gặp mày để nói trước khi anh ấy là của người khác, nhưng mày đã không đến. Cuộc sống của hai người tưởng chừng tốt đẹp khi mày cũng lập gia đình và có một người chồng tốt thì cô vợ của anh ấy lại ngoại tình. Cô ta theo một tên giàu có khác, kiếm cớ gây sự với anh ấy rằng anh ấy còn yêu mày. Cô ta vứt hết những đồ lưu niệm của mày và anh ấy mà anh ấy cất trong tủ. Anh đã tát cô ta, và họ li hôn. Cô ta không cần quyền nuôi con. Ngày họp mặt một năm về trước khi mày về rồi, anh ấy uống rượu say đã gọi tên mày... Đứa bé là do anh ấy đặt tên, là Ngọc Linh, anh nói ngày xưa mày đã muốn nếu một ngày mày sinh cho anh ấy một đứa con gái, sẽ đặt tên con là Ngọc Linh... Mày nên tha thứ cho anh ấy. Có lẽ định mệnh đã an bài cho mày và anh ấy rồi!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô thẫn thờ trước lời nói của cô bạn... Một chút vui mừng, một chút băn khoăn... Cô bạn tiếp tục:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Công ty của anh ấy tài trợ tiền trang bị cho mái trường này, và anh ấy đã yêu cầu giữ lại chiếc ghế đá này, hi vọng mày sẽ không quên kí ức đẹp đã cách đây chín năm...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô khẽ nở một nụ cười hạnh phúc...có lẽ nào đây chính là kết quả cô xứng đáng nhận được sau một thời gian dài như vậy chờ đợi anh? </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">- Cảm ơn mày đã nói cho tao biết! Tao mệt rồi, chúng ta đi về nhé?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Cô đưa cô bạn thân của mình về nhà rồi lang thang ra nơi công viên, nơi mà trước đây anh và cô thường hay hẹn hò. Hôm nay là 14/5, cách đây chín năm, cô đã nhận lời yêu của anh. Năm nào vào ngày này cô cũng có mặt ở đây và chờ đợi anh như thế này. Có phải cô nên tha thứ cho anh và cho cả hai một cơ hội không? Cô đã hận anh lâu như vậy, mà không đúng, là cô yêu anh... nỗi hận không thể đi kèm cùng nỗi nhớ và những giọt nước mắt... Cô tự đánh cược với số phận rằng nếu ngày hôm nay anh còn nhớ là ngày gì và xuất hiện tại nơi này, cô sẽ tha thứ cho anh, và cũng tự tha thứ cho bản thân mình. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá, lặng ngắm nước trên mặt hồ và nhớ đến anh. Cô lấy trong túi ra chiếc khóa móc đôi hình nửa trái tim mà cô đã cất giữ rất cẩn thận suốt chín năm qua. Không biết anh có còn nhớ và giữ vật kỉ niệm này? Một nửa trái tim anh giữ cũng giống như bao nhiêu năm qua anh luôn giữ trái tim cô khiến cô chẳng thể yêu thương được một ai nữa. Cô vẫn giữ một nửa trái tim này, và có lẽ nào cô cũng vẫn giữ trái tim anh bên cô suốt thời gian qua?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Bỗng từ phía sau lưng cô, một bàn tay vòng qua trước mặt cô, ghép nửa trái tim còn lại vào nửa trái tim của cô. Cô không cần quay lại cũng biết người đó là anh, cô mỉm cười hạnh phúc...</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'lucida grande'">Một cơn gió thoảng qua, anh hôn nhẹ lên tóc cô, không ai nói một câu nhưng họ đã hiểu được ý nghĩ của nhau rồi...</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="123a1win, post: 126803, member: 80349"] [LEFT][COLOR=#333333][FONT=lucida grande]Truyện ngắn thứ hai : ĐỊNH MỆNH[/FONT][/COLOR] [COLOR=#333333][FONT=lucida grande]Anh và cô yêu nhau từ những ngày đầu tiên học cấp ba, họ học cùng lớp, ngồi cùng bàn. Tình yêu đến với họ rất tự nhiên. Bạn bè nói mặc dù nhìn họ rất hạnh phúc nhưng anh vẫn có gì đó không thực chung tình. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=lucida grande]Cô không quan tâm. Đối với cô, cô tin anh, thế là đủ. Những ngày cuối cấp, họ bận rộn với bước ngoặt mới trong cuộc đời mình - kì thi đại học. Mỗi người một trường. Bạn bè nói cô sẽ chẳng thể giữ nổi anh, một anh chàng đẹp trai, học giỏi trong khi cô lại quá bình thường. Cô không quan tâm, cô tin anh, đối với cô thế là đủ. Ngày báo tin cả hai người cùng đỗ đại học cũng là ngày buồn nhất của cô. Trước khi thi anh nói sau khi thi xong anh sẽ dành nhiều thời gian bù đắp cho cô, cô tin anh. Ngày hôm nay, khi mọi thứ đã hoàn thành tốt, anh nói với cô anh đã yêu một người khác, anh mong cô tha thứ, anh đã cố gắng ở bên cô để cô hoàn thành tốt kì thi, anh mong cô quên anh đi, anh chúc cô hạnh phúc... Cô đã gục ngã trước những lời nói ấy của anh. Niềm tin bao lâu cô dành cho anh bây giờ giúp cô nhận về một sự phản bội và một nỗi đau không sao xóa nhòa. Những ngày đầu chia tay, cô nhớ anh, nỗi nhớ da diết dường như có thể giết chết cô bất cứ lúc nào. Nhiều lúc nhớ anh, cô đã liều nhắn tin cho anh dù cô biết sự lạnh nhạt của anh sẽ chỉ làm cô càng thêm đau lòng. Cô hận anh, một nỗi hận mang tên "yêu". Phải mất một khoảng thời gian khá dài cô mới có thể lấy lại được cân bằng, nhưng cô trầm hơn, ít nói, ít giao tiếp với mọi người, và dù cô đã có thể chấp nhận chuyện chia tay với anh nhưng cô vẫn không thể nào quên được anh. Ban ngày, cô cố gắng làm việc để quên đi anh nhưng anh lại luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô. Nhiều đêm cô giật mình tỉnh giấc, nhớ đến anh, cô lại khóc. Từ lúc cô chấp nhận mất anh, cô vẫn luôn quan tâm anh dù cô biết đó là việc ngu ngốc. Cô hỏi thăm bạn bè về tình hình của anh. Kết quả làm cô đau lòng, cô biết, nhưng cô vẫn muốn được quan tâm anh, vì cô còn yêu anh, anh đã yêu người khác, cô phải chấp nhận sự thật này. Bốn năm đại học, cô lạnh lùng từ chối tất cả tình yêu của những người khác, bốn năm, cô không một lần rung động trước một ai, trong tim cô chỉ có anh. Anh thì khác, từ ngày chia tay cô, anh đã quen và yêu rất nhiều cô gái khác. Cô không ngạc nhiên vì anh đẹp trai, anh rất nổi bật, cô chỉ cảm thấy đau lòng, cô là một cô gái quá bình thường để có thể yêu được anh. Tốt nghiệp đại học, cô và anh đều tìm cho mình được một công việc ổn định. Bảy năm trôi qua, anh vẫn say đắm trong những cuộc tình ngắn ngày, cô vẫn yêu anh tha thiết. Anh không một lần liên lạc với cô, cô vẫn luôn theo dõi từng bước đi của anh. Một ngày họ họp lớp năm cấp ba ngày nào. Bữa tiệc được tổ chức tại lớp học cũ. Bảy năm trôi qua, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Trường học của cô bây giờ đẹp lắm. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là chiếc ghế đá dưới gốc cây gần lớp học của cô mà ngày xưa mỗi giờ ra chơi cô thường ra đó ngồi vẫn còn trong khi những chiếc khác đã được thay. Cô đến sóm hơn giờ họp, cô muốn được tự mình tìm xem còn những gì được giữ lại sau bảy năm.Cô đi một vòng rồi ngồi xuống chiếc ghế ngày xưa. Cô nhớ lại những ngày đầu vào cấp ba, cô thường hay ngồi ở đây, giống như bây giờ, cho đến khi trống đánh, anh thường đứng ở cửa lớp để gọi cô vào. Bảy năm trôi qua nhưng tình yêu cô dành cho anh không hề thay đổi... Rồi bạn bè của cô cũng đến đông đủ, anh cũng đến, sự xuất hiện của anh làm cô vui mừng lắm, nhưng theo sau anh là một cô gái nữa, và anh giới thiệu với mọi người đó là vợ tương lai của anh, anh sẽ làm đám cưới sau một tháng nữa. Cô đau, cô kịp quay người đi giấu một giọt nước mắt. Vậy là cô đã mất anh mãi mãi sao? Cô nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc và ra ngồi trên chiếc ghế đá ngày xưa. Cô nhắm mắt lại để không tin đó là sự thật. Anh đến bên cô, cô giật mình lau vội những giọt nước mắt. Hai người im lặng một lúc lâu, và anh đã phá vỡ sự im lặng ấy trước: - Dạo này cậu tốt chứ? - Ừ, tớ rất ổn- cô khẽ trả lời - Tháng sau mình tổ chức đám cưới, cậu đến nhé? Cô không nhìn anh, ánh mắt bối rối, rồi rất nhanh, cô trả lời với một sự lém lỉnh: - Tất nhiên rồi!Tớ phải xem cậu có "xinh" hơn cô dâu không chứ! Nói rồi cô quay mặt đi và bước vào lớp. Cô xin phép mọi người về trước vì hơi mệt. Hai tuần sau cô nhận được thiệp đám cưới của anh. Trái tim cô vỡ vụn. Cô hận anh, hận anh đã khiến cô trở nên lạnh lùng thế này, hận anh làm trái tim cô băng giá, hận anh đã phản lại lời thề...Ngày anh cưới, cô đã không đến. Làm sao cô có thể nhìn người cô yêu thương đi bên một người khác? Ngày vui của anh, cô chìm đắm trong men rượu trong một quán bar. Vậy là cô đã mất anh... Một năm sau, cô cũng lập gia đình với một người bạn thân đã yêu cô suốt một quãng thời gian dài kể từ khi cô học đại học. Cô không yêu người ấy nhưng người ấy chấp nhận làm người thay thế trong trái tim cô. Cô chỉ biết thầm cảm ơn người bạn đời của mình... Nhưng cuộc hôn nhân không tình yêu không thể bền vững. Nhiều đêm cô ngủ mơ thấy anh, cô gọi tên anh, những lần đi uống rượu cùng bạn bè, cô trở về nhà trong tình trạng say mềm và liên tục gọi tên anh...Người chồng luôn sẵn sàng ở bên cô đã cố gắng chịu đựng nỗi đau ấy, không một lần oán trách. Nhiều khi cô cảm thấy có lỗi với chồng, cô đã cố gắng bù đắp cho anh nhưng dường như trái tim cô mãi mãi không thể có chỗ đứng cho người chồng của mình. Một lần, khi dọn nhà, chồng cô đã vô tình thấy được cuốn nhật kí của cô, anh đã đọc và biết rằng mãi mãi anh cũng không thể có được cô, cô còn yêu người ấy, mãi mãi anh vẫn là người thua cuộc. Anh đã viết giấy li hôn rồi bỏ đi, chỉ để lại cho cô một lá thư : " Em yêu! Anh biết mọi nỗ lực của anh đều không thể khiến em yêu anh. Anh xin lỗi vì đã đọc trộm nhật kí của em. Là do anh dại khờ tự chuốc lấy đau khổ. Là do anh cố chấp. Em hãy đi tìm cậu ấy. Có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất mà có lẽ anh phải nghĩ ra từ lâu rồi mới đúng. Anh phải tự giải thoát cho mình. Em đừng lo lắng cho anh. Anh ổn mà!" Cô đã khóc trước những dòng chữ ấy. Cô biết cô có lỗi với chồng nhưng có lẽ đó cũng là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai. Cô thầm mong anh sẽ hạnh phúc. Cuối tuần, lớp cũ của cô lại có một buổi họp. Không giống như một năm trước đây, bạn bè của cô đều đã lập gia dình. Gặp lại anh, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đứa bé đi theo anh, gọi anh bằng ba, thực sự rất giống anh. Lẽ ra cô phải mỉm cười khi thấy anh hạnh phúc mới đúng. Thế mà vẫn như trước đây, cô lại quay mặt đi giấu vội những giọt nước mắt. Số phận trêu đùa cô ác quá! Sao lại để cô yêu anh nhiều như vậy? Tiệc tan, cô lại tìm ra chiếc ghế đá ngồi một mình. Anh đã có hạnh phúc rồi, còn cô thì sao đây? Cô đã từng nói với anh nếu không có anh, mọi người đàn ông khác đều là vô nghĩa, sao anh lại không tin cô? Sao lại bỏ mặc cô? Rồi cô giật mình khi cô bạn thân năm nào chạy lại bên cô cùng với một cốc nước đá lạnh áp vào má cô.Cô bạn ấy là em họ của anh, là người đã chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện tình của cả anh và cô, là người đã vun đắp cho anh và cô, và cũng là người đau lòng thay cho cô khi anh rời bỏ cô theo một người khác... - Mày với ông anh tao lạ thật đấy! Có lẽ là hai người chưa hết duyên! - Sao mày nói vậy? Cả hai đều có cuộc sống riêng rồi mà. - Mày còn định giấu tao à? Mày lấy được một người chồng tốt như vậy mà lại bỏ chỉ vì anh tao...Thật tao không hiểu nổi hai người nữa! - Tao có lỗi với chồng tao, tao làm anh ấy đau khổ quá rồi. Chia tay là cách tốt nhất giải thoát cho anh ấy. tao hi vọng anh ấy được hạnh phúc - Mày còn hận anh tao lắm đúng không? - Ừ!có lẽ vậy... Tao hận đến nỗi tiếc là không thể cầm dao giết anh mày đấy! - Mày nên tha thứ cho ông anh tao đi! Cả hai nên cho nhau một cơ hội! - Ý mày là bảo tao làm kể thứ ba phá vỡ hạnh phúc của anh mày à? Mày bị hâm rồi! Mà tao cũng sẽ không thể tha thứ cho anh mày đâu...tao... - Mày nghe tao nói này! Chuyện không như mày nghĩ đâu. Ngày ấy khi anh ấy bỏ mày là anh ấy sai thật. Anh ấy nghĩ anh ấy đã hết tình cảm với mày rồi, anh ấy muốn chia tay và tìm một người khác giỏi giang và xinh đẹp hơn mày. Nhưng chia tay mày rồi anh ấy mới nhận ra anh ấy yêu mày nhiều lắm. Anh ấy muốn đi tìm mày nhưng anh ấy nghĩ mày sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy nên anh ấy đã im lặng. Gây ra cho mày nỗi đau lớn như vậy, anh ấy không còn dám gặp mày hay liên lạc với mày nữa. Bốn năm đại học, không có mày, anh ấy cứ như phát điên lên, anh ấy chấp nhận tình cảm của bất cứ ai nói yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ được vài ngày là lại thay người. Anh ấy đau khổ lắm khi không thể yêu được một ai như mày. Sau đó anh ấy đi làm, một cô gái khác xinh đẹp theo đuổi anh ấy, giống như mọi lần, anh ấy chấp nhận lời yêu, và cũng rất nhanh, anh ấy bỏ cô ta. Nhưng cô ta không cam lòng. Trong một bữa tiệc của công ty, cô ta đã chuốc say anh ấy rồi dẫn anh ấy vào khách sạn, sau đó cô ta có thai và ép anh ấy phải cưới. Ngày họp lớp một năm về trước, anh ấy đã dịnh sẽ nói hết với mày, nhưng sự việc lại xảy ra bất ngờ quá, anh ấy đã dặn tao phải giấu mày. Ngày cưới anh ấy đã rất muốn gặp mày để nói trước khi anh ấy là của người khác, nhưng mày đã không đến. Cuộc sống của hai người tưởng chừng tốt đẹp khi mày cũng lập gia đình và có một người chồng tốt thì cô vợ của anh ấy lại ngoại tình. Cô ta theo một tên giàu có khác, kiếm cớ gây sự với anh ấy rằng anh ấy còn yêu mày. Cô ta vứt hết những đồ lưu niệm của mày và anh ấy mà anh ấy cất trong tủ. Anh đã tát cô ta, và họ li hôn. Cô ta không cần quyền nuôi con. Ngày họp mặt một năm về trước khi mày về rồi, anh ấy uống rượu say đã gọi tên mày... Đứa bé là do anh ấy đặt tên, là Ngọc Linh, anh nói ngày xưa mày đã muốn nếu một ngày mày sinh cho anh ấy một đứa con gái, sẽ đặt tên con là Ngọc Linh... Mày nên tha thứ cho anh ấy. Có lẽ định mệnh đã an bài cho mày và anh ấy rồi! Cô thẫn thờ trước lời nói của cô bạn... Một chút vui mừng, một chút băn khoăn... Cô bạn tiếp tục: - Công ty của anh ấy tài trợ tiền trang bị cho mái trường này, và anh ấy đã yêu cầu giữ lại chiếc ghế đá này, hi vọng mày sẽ không quên kí ức đẹp đã cách đây chín năm... Cô khẽ nở một nụ cười hạnh phúc...có lẽ nào đây chính là kết quả cô xứng đáng nhận được sau một thời gian dài như vậy chờ đợi anh? - Cảm ơn mày đã nói cho tao biết! Tao mệt rồi, chúng ta đi về nhé? Cô đưa cô bạn thân của mình về nhà rồi lang thang ra nơi công viên, nơi mà trước đây anh và cô thường hay hẹn hò. Hôm nay là 14/5, cách đây chín năm, cô đã nhận lời yêu của anh. Năm nào vào ngày này cô cũng có mặt ở đây và chờ đợi anh như thế này. Có phải cô nên tha thứ cho anh và cho cả hai một cơ hội không? Cô đã hận anh lâu như vậy, mà không đúng, là cô yêu anh... nỗi hận không thể đi kèm cùng nỗi nhớ và những giọt nước mắt... Cô tự đánh cược với số phận rằng nếu ngày hôm nay anh còn nhớ là ngày gì và xuất hiện tại nơi này, cô sẽ tha thứ cho anh, và cũng tự tha thứ cho bản thân mình. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá, lặng ngắm nước trên mặt hồ và nhớ đến anh. Cô lấy trong túi ra chiếc khóa móc đôi hình nửa trái tim mà cô đã cất giữ rất cẩn thận suốt chín năm qua. Không biết anh có còn nhớ và giữ vật kỉ niệm này? Một nửa trái tim anh giữ cũng giống như bao nhiêu năm qua anh luôn giữ trái tim cô khiến cô chẳng thể yêu thương được một ai nữa. Cô vẫn giữ một nửa trái tim này, và có lẽ nào cô cũng vẫn giữ trái tim anh bên cô suốt thời gian qua? Bỗng từ phía sau lưng cô, một bàn tay vòng qua trước mặt cô, ghép nửa trái tim còn lại vào nửa trái tim của cô. Cô không cần quay lại cũng biết người đó là anh, cô mỉm cười hạnh phúc... Một cơn gió thoảng qua, anh hôn nhẹ lên tóc cô, không ai nói một câu nhưng họ đã hiểu được ý nghĩ của nhau rồi...[/FONT][/COLOR][/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
3 câu chuyện tự viết mong mọi người cho ý kiến
Top