BA NGÀY CHIA TAY
Thế là cô và anh đã chia tay. Sự việc diễn ra nhanh quá, cô cũng không ngờ cô lại có ngày hôm nay, ngày anh phản bội cô... Cô đã yêu anh bằng tất cả những gì cô có, yêu anh hơn cả bản thân mình, cô có thể chấp nhận vứt bỏ tất cả lòng tự trọng vì anh nhưng cô không thể chấp nhận được sự phản bội...Cô tắt máy, nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô sẽ không khóc! Cô tự nói với lòng mình vậy-cô không thể khóc vì một người đàn ông không xứng đáng với cô...
Ngày thứ nhất chia tay...
Cô dậy sớm hơn mọi khi. Cô thấy cần phải chăm sóc cho mình hơn một chút. Cô dậy tự làm bữa sáng cho mình. Mọi việc diễn ra với cô đều rất bình thường. Cô dọn nhà cửa, lau chùi bàn ghế,... Cô tự kiếm việc làm cho mình để không một phút giây nào nhớ đến anh. Buổi tối, cô vùi mình vào mấy quyển tiểu thuyết. Không còn anh nữa, có có nhiều thời gian để đọc truyện hơn. Cô thích truyện nhưng chẳng bao giờ anh cho cô đọc truyện quá khuya mặc dù cô đã nói với anh cô muốn đọc hết để biết kết thúc như thế nào... Cô đang nhớ đến anh đấy ư? Không thể được! Cô không thể nhớ một người đã phản bội mình! Cô vớ lấy chiếc điện thoại, thay đổi hình nền, xóa số điện thoại của anh, del toàn bộ ảnh của anh trong máy cô, đổi toàn bộ mật khẩu từ tên hai người sang một cái mật khẩu khác... Rồi cô mệt nhoài ngả người xuống giường chìm vào giấc ngủ...Ngày đầu tiên mất anh, cô hoàn toàn lãnh đạm...
Ngày thứ hai chia tay...
Cô mở mắt vớ lấy chiếc điện thoại, cô sẽ định nhắn tin cho anh như thói quen rằng cô nhớ anh và yêu anh nhiều lắm. Nhưng cô nhìn thấy hình nền đã được đổi, tên anh trong danh bạ đã được xóa, cô giật mình nhớ ra cô và anh đã chia tay được một ngày rồi mà! Suýt chút nữa cô đã làm một điều ngu ngốc! Cô nghĩ mình phải cất toàn bộ những gì liên quan đến anh khỏi tầm mắt của cô. Nghĩ thế, và cô làm thế thật. Cô lấy một cái thùng thật to, bắt đầu dọn dẹp tất cả những đồ anh tặng cô...một con gấu bông, hai con gấu bông,...bộ quần áo đôi, chiếc vòng tay anh tặng nhân ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, bộ album ảnh của anh, quyển sổ nhỏ mà cô tự đặt tên là "nhật kí anh và em", khung ảnh anh,... cô cất thật nhanh mà không nhìn lại chút nào. Cô sợ mình sẽ yếu đuối, sẽ nhớ đến anh...Cô vẫn phải tự dặn mình không được khóc, cô không thể khóc vì anh, vì con người đã chạy theo một con đàn bà khác xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô... Cô hận anh! Hận anh đã phản bội lời thề, hận anh đã rời bỏ cô bằng một cách quá đau lòng...
Ngày thứ ba chia tay...
Hôm nay cô có hẹn đi chơi với một người bạn, là dự một bữa tiệc, cô ngồi vào bàn trang điểm và tự nhủ "hôm nay mình phải thật xinh đẹp"! Cô bắt đầu đánh phấn, vẽ mi mắt...Cô nhớ lại mỗi lần cô trang điểm, anh luôn nói với cô, anh không thích cô đánh mắt quá đậm, nhìn sẽ rất đáng sợ, nhưng cô bướng bỉnh, cô luôn làm ngược lại những gì anh nói... Cô bật cười, hôm nay cô sẽ vẽ mi mắt nhạt thôi...vì anh nói anh thích thế mà! Hôm nay đúng là cô rất xinh, mỗi lần trang điểm xong, anh thường ghé vào tai cô thì thầm "vợ của anh xinh lắm!". Anh nói là cô xinh mà! Thế sao bây giờ anh lại chạy theo một người khác xinh đẹp hơn cô? Cô hít một hơi thật sâu kìm nén cảm xúc, cô không thể để marsaca nhòe được...
Cô với tay lấy chiếc áo chống nắng khoác lên người. Trước đây chẳng bao giờ cô chịu mặc áo chống nắng, anh luôn dặn cô mùa đông thì không được ăn kem, mùa hè đi đâu phải mặc áo chống nắng, nhưng cô lại luôn làm ngược lại. Cô lại cảm thấy thích thú khi anh hét lên với cô " Trời ơi! Sao em không chịu nghe lời anh vậy hả? Em sắp thành dân Châu Phi rồi đấy biết không hả?". Những ngày mùa đông, cô luôn làm anh lo lắng vì cô viêm họng mãn tính nhưng lúc nào cũng đòi ăn kem, nhưng cô lại chẳng bao giờ ăn kem vào mùa hè cả... Có lần cô ho quá, anh lại quát lên : "Em đeo thêm cái khăn này của anh vào rồi hãy về!", cô vừa ho khụ khụ vừa khóc mếu: "Anh ơi! Em đã đeo đến hai cái khăn rồi mà!"... Cô thần người ra một lúc, là cô nhớ đến anh...
Tiệc tan, cô xin phép về sớm một chút vì cô hơi mệt. Cô định sẽ về nhà mà ngủ một giấc, có lẽ cô lại cảm rồi, mùa hè cô thường hay cảm đột ngột như thế... Nhưng bước chân lại đưa cô đến công viên, nơi anh và cô có nhiều kỉ niệm...
Cô không thể phủ nhận hai ngày qua, cô đã rất nhớ anh dù cô đã rất cố gắng trốn tránh... Cảm giác mất anh thực sự quá khó chịu với cô...giống như đang có hàng ngàn vết dao cứa vào tim cô vậy...cô không tin...cô mất anh thật sao? Mất anh mãi mãi sao?
Cô ngồi lại trên một chiếc ghế băng và nhìn về phía sân bóng. Ngày trước cô đã bắt anh cõng cô qua sân bóng ấy, anh chê cô gầy quá, cô lại bật cười... Cô nhớ có lần ngồi tại chiếc ghế băng này, cô tựa đầu vào vai anh, anh đã nói với cô, anh thích những cô gái tóc dài, anh ghét những cô gái tóc ngắn...Cô đã cố tình trêu tức anh, cô cắt tóc ngắn, nhưng không quá ngắn vì dù sao cô cũng không thích tóc ngắn, cô chỉ muốn trêu tức anh, và đúng là cô đã chọc giận được anh, anh nhìn mái tóc ngắn của cô và thở dài bất lực : "Không sao đâu! Hôm trước anh nói đùa thôi, anh vẫn yêu em, nhưng em phải nuôi tóc dài và không được cắt đi nữa đâu đấy!" Vậy mà sao bây giờ anh lại yêu cô gái ấy? Một cô gái tóc ngắn...anh nói anh ghét những cô gái tóc ngắn cơ mà... Trời bắt đầu mưa... Cô nhìn ra đoạn đường phía xa. Anh đã từng ôm cô rất chặt, tưởng chừng như có thể ngạt thở chỉ vì hai ngày anh đi xa không được gặp cô, tại nơi ấy, hôm ấy trời cũng mưa như thế này, anh đã hôn cô rất say đắm...Marsaca của cô bắt đầu nhòe đi, cô cũng không biết là mưa hay nước mắt...nhưng có lẽ mưa sẽ không mặn như vậy... Cô nhớ lại những lần anh chọc giận cô, cô cũng khóc nức lên như một đứa trẻ để anh phải ôm cô vào lòng dỗ dành. Cô thích anh ôm cô như thế, thích được áp tai vào ngực anh để nghe tiếng trái tim anh đập... Anh từng nói với cô anh nhất định sẽ cưới cô vì anh rất yêu cô, mỗi lần như thế cô lại làm ra vẻ nghiêm mặt :"Đây có phải lời hứa của một người đàn ông không? Hay chỉ là lời nói gió bay?", khi ấy anh cũng nghiêm mặt lại: " Dạ thưa vợ, anh chắc chắn đây là lời hứa của một người đàn ông!", nhìn vẻ mặt của anh, cô không sao nhịn được cười. Anh đã hứa sẽ lấy cô mà, vậy mà giờ đây...
Những kỉ niệm ùa về trong cô rất rõ khiến trái tim cô đau nhói! Cô không hiểu mình không tốt với anh ở điểm nào. Là tại cô không chịu nghe lời anh ư? Chỉ có vậy thôi ư? Anh nói rằng cô sẽ tìm được người tốt hơn anh, cô cần người tốt hơn anh sao? Cô chẳng thể ngăn được nước mắt nữa. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ để trốn tránh sự thực rằng cô còn yêu anh rất nhiều và chẳng thể nào quên được anh. Cô yêu anh nhiều như vậy, sao anh lại nỡ lừa dối cô? Cô ngồi gục xuống lòng đường và khóc... cô chẳng thể giữ được lời hứa với bản thân mình rằng sẽ không khóc vì anh... Nỗi đau trong lòng cô lớn quá, sự mất mát ấy dường như là cô không thể chịu được nữa rồi... Cô rút điện thoại ra định gọi cho anh, cô sẽ òa khóc trong điện thoại như trước đây và chằng cần nói lời nào thì anh sẽ chạy đến ngay bên cô, anh luôn biết cô ở đâu dù cô chẳng bao giờ nói, nhưng cô chẳng thể bấm nổi số của anh, cô đâu còn anh nữa... Cô mở mục tin nhắn, điều cuối cùng cô muốn làm cho anh là chúc anh hạnh phúc. Chỉ có bốn từ " chúc anh hạnh phúc" thôi mà sao lại khó bấm đến vậy?Phải! Cô luôn muốn thấy anh hạnh phúc nhưng là hạnh phúc bên cô chứ không phải bên một người con gái khác... Cô khóc nhiều hơn, nhiều hơn...dù cô biết anh sẽ chẳng đến bên cô lau nước mắt cho cô như trước đây và nói với cô: " Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Em không được ở trong công viên một mình cơ mà!"
Cô hét lên đau đớn: " TẠI SAO? TẠI SAO VẬY?"
Tiếng hét thật to phá tan giấc mộng, cô giật mình tỉnh giấc... Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô vội tìm chiếc điện thoại, màn hình vẫn là ảnh của anh, cô mỉm cười nhẹ nhõm. Cô vội nhắn tin cho anh: " Chồng kia đã dậy chưa hả? Anh mà lăng nhăng với con nào thì chết với em!", rất nhanh, cô nhận được tin nhắn của anh : "Em lại bắt đầu rồi đấy! Một tháng nữa là đám cưới rồi, em còn sợ ai cướp mất anh của em sao?". Cô mỉm cười hạnh phúc. Lát nữa gặp anh cô sẽ kể cho anh nghe về giấc mơ ba ngày chia tay, rồi anh sẽ lại ôm cô vào lòng và bảo cô ngốc...
Thế là cô và anh đã chia tay. Sự việc diễn ra nhanh quá, cô cũng không ngờ cô lại có ngày hôm nay, ngày anh phản bội cô... Cô đã yêu anh bằng tất cả những gì cô có, yêu anh hơn cả bản thân mình, cô có thể chấp nhận vứt bỏ tất cả lòng tự trọng vì anh nhưng cô không thể chấp nhận được sự phản bội...Cô tắt máy, nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô sẽ không khóc! Cô tự nói với lòng mình vậy-cô không thể khóc vì một người đàn ông không xứng đáng với cô...
Ngày thứ nhất chia tay...
Cô dậy sớm hơn mọi khi. Cô thấy cần phải chăm sóc cho mình hơn một chút. Cô dậy tự làm bữa sáng cho mình. Mọi việc diễn ra với cô đều rất bình thường. Cô dọn nhà cửa, lau chùi bàn ghế,... Cô tự kiếm việc làm cho mình để không một phút giây nào nhớ đến anh. Buổi tối, cô vùi mình vào mấy quyển tiểu thuyết. Không còn anh nữa, có có nhiều thời gian để đọc truyện hơn. Cô thích truyện nhưng chẳng bao giờ anh cho cô đọc truyện quá khuya mặc dù cô đã nói với anh cô muốn đọc hết để biết kết thúc như thế nào... Cô đang nhớ đến anh đấy ư? Không thể được! Cô không thể nhớ một người đã phản bội mình! Cô vớ lấy chiếc điện thoại, thay đổi hình nền, xóa số điện thoại của anh, del toàn bộ ảnh của anh trong máy cô, đổi toàn bộ mật khẩu từ tên hai người sang một cái mật khẩu khác... Rồi cô mệt nhoài ngả người xuống giường chìm vào giấc ngủ...Ngày đầu tiên mất anh, cô hoàn toàn lãnh đạm...
Ngày thứ hai chia tay...
Cô mở mắt vớ lấy chiếc điện thoại, cô sẽ định nhắn tin cho anh như thói quen rằng cô nhớ anh và yêu anh nhiều lắm. Nhưng cô nhìn thấy hình nền đã được đổi, tên anh trong danh bạ đã được xóa, cô giật mình nhớ ra cô và anh đã chia tay được một ngày rồi mà! Suýt chút nữa cô đã làm một điều ngu ngốc! Cô nghĩ mình phải cất toàn bộ những gì liên quan đến anh khỏi tầm mắt của cô. Nghĩ thế, và cô làm thế thật. Cô lấy một cái thùng thật to, bắt đầu dọn dẹp tất cả những đồ anh tặng cô...một con gấu bông, hai con gấu bông,...bộ quần áo đôi, chiếc vòng tay anh tặng nhân ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, bộ album ảnh của anh, quyển sổ nhỏ mà cô tự đặt tên là "nhật kí anh và em", khung ảnh anh,... cô cất thật nhanh mà không nhìn lại chút nào. Cô sợ mình sẽ yếu đuối, sẽ nhớ đến anh...Cô vẫn phải tự dặn mình không được khóc, cô không thể khóc vì anh, vì con người đã chạy theo một con đàn bà khác xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô... Cô hận anh! Hận anh đã phản bội lời thề, hận anh đã rời bỏ cô bằng một cách quá đau lòng...
Ngày thứ ba chia tay...
Hôm nay cô có hẹn đi chơi với một người bạn, là dự một bữa tiệc, cô ngồi vào bàn trang điểm và tự nhủ "hôm nay mình phải thật xinh đẹp"! Cô bắt đầu đánh phấn, vẽ mi mắt...Cô nhớ lại mỗi lần cô trang điểm, anh luôn nói với cô, anh không thích cô đánh mắt quá đậm, nhìn sẽ rất đáng sợ, nhưng cô bướng bỉnh, cô luôn làm ngược lại những gì anh nói... Cô bật cười, hôm nay cô sẽ vẽ mi mắt nhạt thôi...vì anh nói anh thích thế mà! Hôm nay đúng là cô rất xinh, mỗi lần trang điểm xong, anh thường ghé vào tai cô thì thầm "vợ của anh xinh lắm!". Anh nói là cô xinh mà! Thế sao bây giờ anh lại chạy theo một người khác xinh đẹp hơn cô? Cô hít một hơi thật sâu kìm nén cảm xúc, cô không thể để marsaca nhòe được...
Cô với tay lấy chiếc áo chống nắng khoác lên người. Trước đây chẳng bao giờ cô chịu mặc áo chống nắng, anh luôn dặn cô mùa đông thì không được ăn kem, mùa hè đi đâu phải mặc áo chống nắng, nhưng cô lại luôn làm ngược lại. Cô lại cảm thấy thích thú khi anh hét lên với cô " Trời ơi! Sao em không chịu nghe lời anh vậy hả? Em sắp thành dân Châu Phi rồi đấy biết không hả?". Những ngày mùa đông, cô luôn làm anh lo lắng vì cô viêm họng mãn tính nhưng lúc nào cũng đòi ăn kem, nhưng cô lại chẳng bao giờ ăn kem vào mùa hè cả... Có lần cô ho quá, anh lại quát lên : "Em đeo thêm cái khăn này của anh vào rồi hãy về!", cô vừa ho khụ khụ vừa khóc mếu: "Anh ơi! Em đã đeo đến hai cái khăn rồi mà!"... Cô thần người ra một lúc, là cô nhớ đến anh...
Tiệc tan, cô xin phép về sớm một chút vì cô hơi mệt. Cô định sẽ về nhà mà ngủ một giấc, có lẽ cô lại cảm rồi, mùa hè cô thường hay cảm đột ngột như thế... Nhưng bước chân lại đưa cô đến công viên, nơi anh và cô có nhiều kỉ niệm...
Cô không thể phủ nhận hai ngày qua, cô đã rất nhớ anh dù cô đã rất cố gắng trốn tránh... Cảm giác mất anh thực sự quá khó chịu với cô...giống như đang có hàng ngàn vết dao cứa vào tim cô vậy...cô không tin...cô mất anh thật sao? Mất anh mãi mãi sao?
Cô ngồi lại trên một chiếc ghế băng và nhìn về phía sân bóng. Ngày trước cô đã bắt anh cõng cô qua sân bóng ấy, anh chê cô gầy quá, cô lại bật cười... Cô nhớ có lần ngồi tại chiếc ghế băng này, cô tựa đầu vào vai anh, anh đã nói với cô, anh thích những cô gái tóc dài, anh ghét những cô gái tóc ngắn...Cô đã cố tình trêu tức anh, cô cắt tóc ngắn, nhưng không quá ngắn vì dù sao cô cũng không thích tóc ngắn, cô chỉ muốn trêu tức anh, và đúng là cô đã chọc giận được anh, anh nhìn mái tóc ngắn của cô và thở dài bất lực : "Không sao đâu! Hôm trước anh nói đùa thôi, anh vẫn yêu em, nhưng em phải nuôi tóc dài và không được cắt đi nữa đâu đấy!" Vậy mà sao bây giờ anh lại yêu cô gái ấy? Một cô gái tóc ngắn...anh nói anh ghét những cô gái tóc ngắn cơ mà... Trời bắt đầu mưa... Cô nhìn ra đoạn đường phía xa. Anh đã từng ôm cô rất chặt, tưởng chừng như có thể ngạt thở chỉ vì hai ngày anh đi xa không được gặp cô, tại nơi ấy, hôm ấy trời cũng mưa như thế này, anh đã hôn cô rất say đắm...Marsaca của cô bắt đầu nhòe đi, cô cũng không biết là mưa hay nước mắt...nhưng có lẽ mưa sẽ không mặn như vậy... Cô nhớ lại những lần anh chọc giận cô, cô cũng khóc nức lên như một đứa trẻ để anh phải ôm cô vào lòng dỗ dành. Cô thích anh ôm cô như thế, thích được áp tai vào ngực anh để nghe tiếng trái tim anh đập... Anh từng nói với cô anh nhất định sẽ cưới cô vì anh rất yêu cô, mỗi lần như thế cô lại làm ra vẻ nghiêm mặt :"Đây có phải lời hứa của một người đàn ông không? Hay chỉ là lời nói gió bay?", khi ấy anh cũng nghiêm mặt lại: " Dạ thưa vợ, anh chắc chắn đây là lời hứa của một người đàn ông!", nhìn vẻ mặt của anh, cô không sao nhịn được cười. Anh đã hứa sẽ lấy cô mà, vậy mà giờ đây...
Những kỉ niệm ùa về trong cô rất rõ khiến trái tim cô đau nhói! Cô không hiểu mình không tốt với anh ở điểm nào. Là tại cô không chịu nghe lời anh ư? Chỉ có vậy thôi ư? Anh nói rằng cô sẽ tìm được người tốt hơn anh, cô cần người tốt hơn anh sao? Cô chẳng thể ngăn được nước mắt nữa. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ để trốn tránh sự thực rằng cô còn yêu anh rất nhiều và chẳng thể nào quên được anh. Cô yêu anh nhiều như vậy, sao anh lại nỡ lừa dối cô? Cô ngồi gục xuống lòng đường và khóc... cô chẳng thể giữ được lời hứa với bản thân mình rằng sẽ không khóc vì anh... Nỗi đau trong lòng cô lớn quá, sự mất mát ấy dường như là cô không thể chịu được nữa rồi... Cô rút điện thoại ra định gọi cho anh, cô sẽ òa khóc trong điện thoại như trước đây và chằng cần nói lời nào thì anh sẽ chạy đến ngay bên cô, anh luôn biết cô ở đâu dù cô chẳng bao giờ nói, nhưng cô chẳng thể bấm nổi số của anh, cô đâu còn anh nữa... Cô mở mục tin nhắn, điều cuối cùng cô muốn làm cho anh là chúc anh hạnh phúc. Chỉ có bốn từ " chúc anh hạnh phúc" thôi mà sao lại khó bấm đến vậy?Phải! Cô luôn muốn thấy anh hạnh phúc nhưng là hạnh phúc bên cô chứ không phải bên một người con gái khác... Cô khóc nhiều hơn, nhiều hơn...dù cô biết anh sẽ chẳng đến bên cô lau nước mắt cho cô như trước đây và nói với cô: " Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Em không được ở trong công viên một mình cơ mà!"
Cô hét lên đau đớn: " TẠI SAO? TẠI SAO VẬY?"
Tiếng hét thật to phá tan giấc mộng, cô giật mình tỉnh giấc... Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô vội tìm chiếc điện thoại, màn hình vẫn là ảnh của anh, cô mỉm cười nhẹ nhõm. Cô vội nhắn tin cho anh: " Chồng kia đã dậy chưa hả? Anh mà lăng nhăng với con nào thì chết với em!", rất nhanh, cô nhận được tin nhắn của anh : "Em lại bắt đầu rồi đấy! Một tháng nữa là đám cưới rồi, em còn sợ ai cướp mất anh của em sao?". Cô mỉm cười hạnh phúc. Lát nữa gặp anh cô sẽ kể cho anh nghe về giấc mơ ba ngày chia tay, rồi anh sẽ lại ôm cô vào lòng và bảo cô ngốc...