Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
20/11 nhớ Bố!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="kimkha" data-source="post: 65321"><p>Vậy là lại sắp đến 20/11, ngày của Bố và của những người đồng nghiệp như Bố. Kể từ ngày đi học xa, 20/11 năm nào con cũng viết về Bố. Ngày trước con chưa có blog thì viết thư, gửi thiếp cho Bố; nếu ngày đó con được về nhà thì mua hoa tặng Bố. Còn từ khi con biết viết blog, năm nào, ngoài gửi thiếp, gọi điện chúc mừng Bố, con đều dành thời gian viết về người Bố thân yêu của con.</p><p></p><p>Đây là 20/11 thứ 2 con viết cho Bố, như viết thư cho một người đã ở xa lắm rồi; cũng là lần thứ hai, trong ngày kỷ niệm, đáng lẽ rất vui và ý nghĩa dành tặng những người lái đò như Bố, con lại viết về Bố trong nước mắt, nước mắt của sự nhớ thương, tiếc nuối, của nỗi đau đè nặng trong lòng gia đình mình kể từ ngày Bố đi xa. Bố có biết không, ngay từ hôm cuối tuần con về, đã có những học sinh cũ của Bố về nhà và vào thắp hương cho Bố. Chẳng ai có thể cầm được nước mắt khi cầm nén hương cắm lên trước di ảnh của Bố. Bố còn nhớ cô bé Mai, người đã cùng Mẹ, con và mọi người chăm sóc Bố những ngày Bố còn nằm ở Bạch Mai không? Lời khấn cầu của cô bé ấy trước bàn thờ Bố không trọn vẹn vì những tiếng nấc nghẹn ngào, nức nở. Các em nhắc về Bố trong dòng nước mắt với cùng một lời yêu kính, tiếc thương. Có một cô bé nữa, dẫn bạn trai về thắp hương cho Bố, như xin Bố chứng giám, phù hộ và tác thành cho tình yêu của em ấy, Bố có nhận ra em ấy là ai không? Đó chính là cô bé đã khóc ngất đi bên quan tài Bố hôm đưa Bố ra đồng đó. Ẩn đằng sau những tiếng nghẹn ngào trách móc Bố đã không giữ lời hứa, không sống đến ngày nhìn thấy cô bé ấy ra trường, có bạn trai, Mẹ con con đều hiểu, đó là sự tiếc thương Bố vô bờ của người học sinh cũ ấy. Còn những cô bé, cậu bé khác, con và Mẹ chỉ biết là học sinh của Bố, chứ không biết cụ thể là ai. </p><p></p><p>Nếu giờ này Bố còn, thì Mẹ con con lại được nhìn Bố tất bật cùng đoàn thanh niên chuẩn bị cho ngày kỷ niệm Hiến chương các nhà giáo. Bố lại cắm cúi ngồi vẽ vẽ, cắt cắt những dòng biểu ngữ, băng rôn như bao nhiêu năm nay Bố vẫn làm, vì Bố của con nổi tiếng là người viết đẹp, cắt chữ khéo mà. Rồi Bố lại lôi mấy bộ comple ra ngắm nghía, xem nên mặc bộ nào cho đẹp, rùi loay hoay xem cái cà vạt nào hợp để nhờ Mẹ thắt. Những ngày này, nhà mình rộn ràng hoa và thiếp chúc mừng của các lớp học sinh Bố dạy, điện thoại đổ chuông liên tục vì những cuộc gọi của học sinh cũ của Bố ở xa không về được; và cô văn thư của trường lại “kêu ca” rằng: mỏi cả chân vì đi đưa thư của thầy Minh cho mà xem. Những ngày này, chỉ thấy Bố cười, cười mỏi cả miệng, tít cả mắt, cười từ sáng đến tối, có khi còn hát nữa. Mẹ con con không phải nhà giáo mà còn lây hết cả niềm vui của Bố, cứ cảm tưởng như ngày đó cũng là dành cho mình vậy.</p><p></p><p>Vậy mà Bố ơi, 2 năm nay, 20/11 nhà mình chỉ như buồn thêm, đối lập hoàn toàn với không khí của toàn ngành giáo dục. Càng nhiều học sinh đến thăm, càng nhiều điện thoại hỏi han, Mẹ càng khóc nhiều hơn, vì bất cứ học sinh nào của Bố, đến nhà hay gọi điện, đều chỉ nhắc về những kỷ niệm ngày Bố còn sống. Mẹ hay khóc lắm Bố ạ, an ủi bao nhiêu cũng vẫn không khá lên được. Con đã hứa là sẽ cứng rắn, sẽ không bao giờ khóc trước mặt Mẹ, sẽ chỉ khóc khi chỉ còn một mình, nhưng mỗi lần nhìn Mẹ nhắc về Bố trong tiếng nức nở, con lại không cầm được nước mắt, lại cũng nức nở theo. Có những nỗi đau mà phương thuốc thần diệu mang tên Thời Gian chỉ có thể đứng bên ngoài, không có cách nào chạm vào nó được. Thời gian chỉ khoét sâu thêm nó bởi sự trống vắng, lạnh lùng thôi, phải không Bố?</p><p></p><p>Bố muôn ngàn lần thân thương, yêu kính của con!</p><p>Nhân ngày 20/11 năm nay, con, thay cho đại gia đình mình, gửi đến Bố lời chúc mừng nồng nhiệt nhất, và với tư cách một người học sinh, xin gửi đến Bố lòng kính trọng, yêu thương, biết ơn vô cùng đến những nhà giáo một đời vì học sinh, chân thành, trung thực, thẳng thắn và giàu lòng nhân ái như Bố. Con tin rằng, dù còn hay đã mất, Bố của con sẽ vẫn mãi là một tấm gương sáng của ngành giáo dục Thái Bình nói chung, và của trường nói riêng, sẽ mãi mãi là niềm tự hào không gì sánh nổi của Mẹ con con và đại gia đình mình.</p><p></p><p>Mãi bên gia đình mình Bố nhé!</p><p></p><p>Mẹ con con yêu và nhớ Bố nhiều lắm!</p><p>(st)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="kimkha, post: 65321"] Vậy là lại sắp đến 20/11, ngày của Bố và của những người đồng nghiệp như Bố. Kể từ ngày đi học xa, 20/11 năm nào con cũng viết về Bố. Ngày trước con chưa có blog thì viết thư, gửi thiếp cho Bố; nếu ngày đó con được về nhà thì mua hoa tặng Bố. Còn từ khi con biết viết blog, năm nào, ngoài gửi thiếp, gọi điện chúc mừng Bố, con đều dành thời gian viết về người Bố thân yêu của con. Đây là 20/11 thứ 2 con viết cho Bố, như viết thư cho một người đã ở xa lắm rồi; cũng là lần thứ hai, trong ngày kỷ niệm, đáng lẽ rất vui và ý nghĩa dành tặng những người lái đò như Bố, con lại viết về Bố trong nước mắt, nước mắt của sự nhớ thương, tiếc nuối, của nỗi đau đè nặng trong lòng gia đình mình kể từ ngày Bố đi xa. Bố có biết không, ngay từ hôm cuối tuần con về, đã có những học sinh cũ của Bố về nhà và vào thắp hương cho Bố. Chẳng ai có thể cầm được nước mắt khi cầm nén hương cắm lên trước di ảnh của Bố. Bố còn nhớ cô bé Mai, người đã cùng Mẹ, con và mọi người chăm sóc Bố những ngày Bố còn nằm ở Bạch Mai không? Lời khấn cầu của cô bé ấy trước bàn thờ Bố không trọn vẹn vì những tiếng nấc nghẹn ngào, nức nở. Các em nhắc về Bố trong dòng nước mắt với cùng một lời yêu kính, tiếc thương. Có một cô bé nữa, dẫn bạn trai về thắp hương cho Bố, như xin Bố chứng giám, phù hộ và tác thành cho tình yêu của em ấy, Bố có nhận ra em ấy là ai không? Đó chính là cô bé đã khóc ngất đi bên quan tài Bố hôm đưa Bố ra đồng đó. Ẩn đằng sau những tiếng nghẹn ngào trách móc Bố đã không giữ lời hứa, không sống đến ngày nhìn thấy cô bé ấy ra trường, có bạn trai, Mẹ con con đều hiểu, đó là sự tiếc thương Bố vô bờ của người học sinh cũ ấy. Còn những cô bé, cậu bé khác, con và Mẹ chỉ biết là học sinh của Bố, chứ không biết cụ thể là ai. Nếu giờ này Bố còn, thì Mẹ con con lại được nhìn Bố tất bật cùng đoàn thanh niên chuẩn bị cho ngày kỷ niệm Hiến chương các nhà giáo. Bố lại cắm cúi ngồi vẽ vẽ, cắt cắt những dòng biểu ngữ, băng rôn như bao nhiêu năm nay Bố vẫn làm, vì Bố của con nổi tiếng là người viết đẹp, cắt chữ khéo mà. Rồi Bố lại lôi mấy bộ comple ra ngắm nghía, xem nên mặc bộ nào cho đẹp, rùi loay hoay xem cái cà vạt nào hợp để nhờ Mẹ thắt. Những ngày này, nhà mình rộn ràng hoa và thiếp chúc mừng của các lớp học sinh Bố dạy, điện thoại đổ chuông liên tục vì những cuộc gọi của học sinh cũ của Bố ở xa không về được; và cô văn thư của trường lại “kêu ca” rằng: mỏi cả chân vì đi đưa thư của thầy Minh cho mà xem. Những ngày này, chỉ thấy Bố cười, cười mỏi cả miệng, tít cả mắt, cười từ sáng đến tối, có khi còn hát nữa. Mẹ con con không phải nhà giáo mà còn lây hết cả niềm vui của Bố, cứ cảm tưởng như ngày đó cũng là dành cho mình vậy. Vậy mà Bố ơi, 2 năm nay, 20/11 nhà mình chỉ như buồn thêm, đối lập hoàn toàn với không khí của toàn ngành giáo dục. Càng nhiều học sinh đến thăm, càng nhiều điện thoại hỏi han, Mẹ càng khóc nhiều hơn, vì bất cứ học sinh nào của Bố, đến nhà hay gọi điện, đều chỉ nhắc về những kỷ niệm ngày Bố còn sống. Mẹ hay khóc lắm Bố ạ, an ủi bao nhiêu cũng vẫn không khá lên được. Con đã hứa là sẽ cứng rắn, sẽ không bao giờ khóc trước mặt Mẹ, sẽ chỉ khóc khi chỉ còn một mình, nhưng mỗi lần nhìn Mẹ nhắc về Bố trong tiếng nức nở, con lại không cầm được nước mắt, lại cũng nức nở theo. Có những nỗi đau mà phương thuốc thần diệu mang tên Thời Gian chỉ có thể đứng bên ngoài, không có cách nào chạm vào nó được. Thời gian chỉ khoét sâu thêm nó bởi sự trống vắng, lạnh lùng thôi, phải không Bố? Bố muôn ngàn lần thân thương, yêu kính của con! Nhân ngày 20/11 năm nay, con, thay cho đại gia đình mình, gửi đến Bố lời chúc mừng nồng nhiệt nhất, và với tư cách một người học sinh, xin gửi đến Bố lòng kính trọng, yêu thương, biết ơn vô cùng đến những nhà giáo một đời vì học sinh, chân thành, trung thực, thẳng thắn và giàu lòng nhân ái như Bố. Con tin rằng, dù còn hay đã mất, Bố của con sẽ vẫn mãi là một tấm gương sáng của ngành giáo dục Thái Bình nói chung, và của trường nói riêng, sẽ mãi mãi là niềm tự hào không gì sánh nổi của Mẹ con con và đại gia đình mình. Mãi bên gia đình mình Bố nhé! Mẹ con con yêu và nhớ Bố nhiều lắm! (st) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
20/11 nhớ Bố!
Top