Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
TÂM LÍ HỌC
Tâm lý học Tổng quát
101 cơ chế phòng vệ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="rubi_mos2002" data-source="post: 150508" data-attributes="member: 50878"><p><strong>Tiếp theo</strong></p><p></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ví dụ 3</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">“Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy?"</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">19-03-201307:01:06 | N.P.A - TTVN</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nguồn: afamily</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi đang phải sống và chịu đựng một người vợ thần kinh không ổn định. Tôi biết chính tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm trước đó. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một cuộc sống bí bách, khó chịu và muốn hóa điên bên cạnh người vợ mà tính cách sắp như một kẻ điên dại?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vợ chồng tôi lấy nhau vì yêu nhau. Ngày đó, vợ tôi là cô gái thông minh, dịu dàng, tình cảm, đầy nữ tính. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày cuối cấp 3 và luôn dính lấy nhau như hình với bóng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Rồi chúng tôi bước qua thời sinh viên với cuộc tình lãng mạn. Cái kết hạnh phúc của tôi và cô ấy sau khi ra trường làm nhiều bạn bè cùng lứa phải ghen tỵ. Vợ vô cùng tự hào và hãnh diện vì tôi và vì tình yêu đầu của cô ấy cũng là tình cuối.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng dường như trên đời này chẳng có thứ gì mãi mãi, đặc biệt là tình cảm vợ chồng. Yêu nhau gần chục năm, cưới nhau 8 năm, tình yêu của 2 chúng tôi cũng dần dần phai nhạt. Tuy chẳng có cãi cọ, xung đột gì lớn nhưng chỉ đơn giản là tôi cảm giác có những lúc gần hết yêu với vợ. Tôi chỉ thấy trách nhiệm làm chồng, làm cha ngày một nặng nề hơn.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cứ thế, tôi đâm ra chán cuộc sống đều đều bên vợ. Những lúc vợ chồng chăn gối, tôi cũng không tìm được cảm giác thăng hoa như xưa. Cảm giác đơn điệu, nhàm chán cứ bủa vây lấy tôi ngày này qua tháng khác. Ngoài những lúc trên giường, tôi không còn muốn chạm vào vợ, không muốn làm những hành động tình cảm.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi dám chắc 99% những cuộc hôn nhân lâu năm đều có kết cục như cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng tất nhiên, khi tình yêu đã vơi, chẳng có ai ly hôn vì hết yêu. Tất cả mọi người đều tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân vì một chữ “nghĩa”. Và tôi cũng vậy!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm. Cô ấy vật vã kinh khủng. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Biến cố gia đình tôi chỉ xảy ra khi tôi gặp Khánh - một người phụ nữ góa bụa, cũng là khách hàng của công ty tôi. Khánh rất đặc biệt, vừa mạnh mẽ, vừa yếu đuối. Cô ấy là mẫu phụ nữ cuốn hút và rất đàn bà. Và tôi đã không thể cưỡng lại được. Chúng tôi trở thành nhân tình của nhau từ hơn một năm nay.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi qua lại lén lút với Khánh hơn một năm trời. Điều đó làm cho cuộc sống của tôi có thêm màu sắc. Tôi trở nên trẻ trung và vui vẻ hơn. Cả 2 chúng tôi đều giữ nguyên tắc: tuyệt đối giữ bí mật và không xâm phạm cuộc sống riêng của nhau. Chúng tôi ở cạnh nhau chỉ để tiếp thêm niềm vui, sức lực cho đối phương chứ không định phá đi những gì người kia đang có.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Dù chúng tôi đã rất cẩn thận nhưng cây kim trong bọc vẫn có ngày lòi ra. Tôi bị vợ phát hiện và bắt quả tang khi đang ngoại tình ở nhà Khánh.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm. Cô ấy vật vã kinh khủng. Ban ngày vẫn đi làm bình thường, tối chăm con. Nhưng tuyệt nhiên cô ấy câm lặng không nói với tôi lời nào. Ban đêm, cô ấy dọn ra phòng khách ngủ và khóc suốt đêm. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tình hình gia đình tôi rất căng thẳng. Vợ buộc tôi phải chọn lựa giữa cô ấy và Khánh. Tất nhiên là tôi chọn gia đình dù lúc này tôi yêu Khánh nhiều hơn. Nhưng vì đã qua cái thời trẻ con coi tình yêu là tất cả. Tôi biết thứ gì quan trọng nhất với tôi hiện nay. Đó là con cái, là gia đình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sau khi tôi chia tay Khánh, vợ quản chặt tôi đến từng phút một. Đi đâu, làm gì tôi đều phải thông báo. Tôi cũng muốn êm chuyện nên nhường vợ. Nhưng cô ấy không dừng lại ở đó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vợ bắt đầu tra tấn tôi bằng việc nhắc đi nhắc lại lỗi lầm ngoại tình của tôi. Không ngày nào là cô ấy không đay nghiến tôi, nói xa gần về chuyện tôi là thằng đểu, Sở Khanh. Tôi rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nhịn.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thế rồi nhiều lúc cô ấy còn lôi cả Khánh ra để sỉ nhục. Vợ tôi gọi Khánh là con cave, con đĩ, rồi chửi cả nhà Khánh, đem cả con trai nhỏ của Khánh ra để rủa xả.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không ngờ <u>người vợ đoan trang của mình lại biến thành một kẻ hàng tôm hàng cá</u> thế. Tôi đã lên tiếng bảo cô ấy xem lại lời ăn tiếng nói và nhân cách của mình khi lôi cả người già và trẻ con ra để rủa xả. Nếu còn thái độ như vậy, tôi sẵn sàng ly dị. Đến lúc đó vợ tôi mới chịu im.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Rồi mấy tuần sau đột nhiên vợ tôi thay đổi hoàn toàn. Vợ tôi biến mình trở thành Khánh, học cách nói chuyện, ăn mặc của Khánh. Cô ấy nói với tôi “Giờ thì em trở thành bản sao giống hệt cô ta rồi. Chắc anh yêu em nhiều lắm hả?”. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô ấy cũng <u>bắt chước Khánh gửi những bức mail tình cảm cho tôi</u>. Và khi không nhận được sự hào hứng của tôi thì cô ấy lại gào khóc, hỏi tại sao cô ấy đã gắng thay đổi theo hướng tôi thích mà tôi vẫn lạnh lùng. Nói thật, tôi sởn hết gai ốc mỗi khi cô ấy giả danh nhân tình của mình chứ ở đó mà tình cảm, yêu thương gì được.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tần suất vợ giả dạng nhân tình của tôi ngày càng nhiều. Thậm chí cô ấy bệnh hoạn đến mức nhắn tin đeo bám Khánh. Cô ấy hỏi Khánh: “Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy? Dạy cho tôi với!”. Sau đó vợ còn ép tôi lên giường, và bảo tôi “Cứ gọi em bằng tên Khánh cũng được!”.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lúc tôi không đồng ý và bảo "Cô điên vừa thôi" thì vợ lại vừa cười vừa khóc rũ rượi như kẻ khùng điên. Có khi cô ấy còn đập đầu vào tường đòi chết. Có hôm thì cô ấy uống rượu, lẩm bẩm như kẻ dở hơi, mở miệng ra là triết lý về tình yêu và sự chung thủy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi biết tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm, nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một người vợ điên?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hơn 2 tháng nay tôi mệt mỏi lắm với các chiêu trò này của vợ. Không hiểu vợ tôi điên thật hay giả điên để hành hạ và trả thù tôi nữa. Ban ngày vợ vẫn cư xử bình thường, còn giả đò là gia đình hạnh phúc trước mặt mọi người. Tối về thì vợ cứ khùng khùng, điên điên, dại dại.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thật sự tôi không chịu được nữa. Dù có tội thì tôi cũng đã nhận lỗi về mình và đã sửa sai. Tôi không còn qua lại với Khánh nữa. Thế sao tôi còn bị vợ đối xử thế này.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vả lại, chuyện đàn ông ngoại tình, trăng gió bên ngoài cùng có gì to tát lắm đâu. Bạn bè tôi đầy người còn công khai cặp bồ, đưa bồ về nhà mà nhiều bà vợ vẫn phải ngon ngọt nịnh chồng kìa.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi đã từng nghĩ vợ tôi là gia đình của tôi nên coi cô ấy quan trọng hơn Khánh. Nhưng hình như tôi đã sai lầm? Càng ở bên vợ tôi càng thấy ngột ngạt như ở dưới địa ngục. Liệu tôi có nên tự giải thoát cho mình? Tôi rất sợ sự điên rồ của cô ấy! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Người vợ bị chồng phản bội và chửi là người điên lên tiếng</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">27-03-2013 | 07:01:11T. Thanh Hà </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Các bạn độc giả thân mến!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chính là người vợ trong câu chuyện của anh N.P.A. Ngay từ hôm tâm sự này của chồng tôi được đăng, tôi đã đọc được và nhận ra chuyện của nhà mình. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ban đầu, tôi định sẽ để chuyện này vào dĩ vãng luôn vì không muốn lời qua tiếng lại, vạch áo cho người ngoài xem lưng. Nhưng đến hôm nay tôi quyết định không làm như vậy nữa và viết đôi dòng chia sẻ.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không ngờ câu chuyện của vợ chồng tôi lại được nhiều bạn đọc quan tâm đến vậy. Chân thành cảm ơn các bạn đã đứng về phía tôi dù các bạn chưa hề gặp cũng như chưa từng quen biết tôi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nói thật, tất cả những comment của mọi người, dù ngắn hay dài, dù ủng hộ hay không ủng hộ, tôi đều đọc rất kỹ và không bỏ qua một comment nào. Thậm chí, có những comment tôi đọc đi đọc lại tưởng như đã thuộc lòng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Những lời góp ý của các bạn, không phải tôi không hiểu được, nhưng thật sự tôi không thể từ bỏ chồng phản bội của mình. Tôi cảm thấy bản thân quá ngu, quá lụy tình. Dẫu biết mọi chuyện đã vỡ lẽ mà tôi chưa thể rút chân ra được.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Trong một mối quan hệ tình cảm, dù là vợ chồng, có vẻ như nếu ai yêu nhiều hơn sẽ là kẻ phải chịu thiệt. Và tôi nhận ra, chính tôi là kẻ chịu thiệt trong 2 vợ chồng. Lúc nào tôi cũng là người chạy theo anh ấy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đây không phải lần đầu tiên anh nói hết yêu tôi. Khi chúng tôi yêu nhau được 3 năm, đã có lần anh ấy nói chán và muốn cho 2 người một khoảng thời gian xa cách để xem lại tình cảm. Trong thời gian tạm chia tay ấy, chồng tôi cũng đã có bạn gái khác. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đây không phải lần đầu tiên anh nói hết yêu tôi. Khi chúng tôi yêu nhau được 3 năm, đã có lần anh ấy nói chán và muốn cho 2 người một khoảng thời gian xa cách để xem lại tình cảm.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi đã vật vã khóc lên khóc xuống, mất ăn mất ngủ, cũng đã hạ mình van xin anh ấy quay lại. Một thời gian sau, anh ấy quay lại bên tôi và bảo “Không có người nào yêu anh nhiều được như em!”. Tôi đã hạnh phúc vô cùng khi anh nhận ra được giá trị của mình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tình yêu của chúng tôi êm đẹp như vậy và sau đó là đám cưới. Dù chúng tôi đã có một con nhỏ 3 tuổi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy vơi bớt tình yêu dành cho chồng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi luôn chờ anh về ăn cơm, dù anh về sớm hay muộn, kể cả là 12 giờ đêm tôi cũng chờ. Tôi phục vụ anh từ chân răng đến kẽ tóc. Anh đi làm về là có nước chanh pha sẵn để tủ lạnh, khăn ướt đưa đến tận tay để lau mặt, có nước ấm nóng để tắm. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Dù cũng đi làm và lương của tôi cũng chẳng kém của anh là bao nhưng tôi chẳng bao giờ để anh đụng vào bất cứ việc gì trong nhà. Lúc nào tôi cũng thương chồng, xót chồng, làm hết mọi việc để chồng được nghỉ ngơi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chồng tôi có gia đình rồi mà vẫn chẳng khác gì ngày còn thanh niên. Anh đi làm về là gặp bạn bè, bóng bánh. Anh hay tự hào khoe mình rất có trách nhiệm với gia đình, con cái. Nhưng thật ra, tất cả những gì chồng tôi làm chỉ là đưa 10 triệu tiền lương cho vợ.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhiều người xung quanh bảo tôi chiều chồng thái quá như vậy là dại. Tôi lại ngu ngốc không nghe họ. Tôi cứ nghĩ nếu vợ hy sinh hết mực, đối tốt hết mực thì chồng sẽ biết ơn và yêu thương.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không bao giờ ngờ được chồng lại trả nghĩa cho tôi bằng hành động ngoại tình. Đau đớn nhất là anh còn lên báo bảo chán vợ, gọi vợ là người điên và nói yêu nhân tình. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thế mà trước mặt tôi, anh ấy xin xỏ, tỏ vẻ có lỗi lắm. Anh còn nói là tình cảm của anh với người đàn bà kia chỉ là tình thương, bản năng che chở chứ chẳng yêu đương gì.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chồng tôi bảo cô Khánh kia tội nghiệp, khổ sở, phải một mình bươn chải chăm mẹ, chăm con nên anh thấy thương hại và muốn bảo vệ. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không bao giờ ngờ được chồng tôi lại trả nghĩa cho tôi bằng hành động ngoại tình. Đau đớn nhất là anh còn lên báo nói chán tôi, bảo tôi là người điên và nói yêu nhân tình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng sao anh ấy lại đi thương một người dưng nước lã? Trong khi vợ anh hàng ngày cũng vất vả như thế, cực nhọc như thế thì anh lại chẳng mảy may quan tâm, giúp đỡ?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi phải vất vả thu xếp giờ làm để lo đón con và giải quyết việc nhà được chu toàn. Còn anh ấy thì nhởn nhơ giúp nhân tình đưa đón con trai của cô ta, bỏ tiền thuê ô sin cho nhân tình được rảnh rang, sung sướng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chồng tôi coi trọng người đàn bà ấy, đưa cô ta lên mây xanh. Nhưng thật ra, cô ta chỉ là kẻ đào mỏ, lợi dụng anh mà anh không biết. Loại đàn bà cướp chồng người khác, biết người ta đã có gia đình mà vẫn xông vào, lại còn lấy tiền chồng tôi cho để thuê ô sin, sắm sửa cho con thì có gì tốt đẹp.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không phải người phụ nữ hiền lành, ngu muội đến mức chồng đi ngoại tình mà còn nhịn nhục. Tôi đã hẹn thẳng với người thứ ba, nói chuyện phải trái với cô ta. Nhưng cô ta chẳng phải hạng vừa. Cô ta bảo tôi có chồng thì đi mà giữ, bảo là chồng tôi tự tìm đến chứ cô ta chẳng thèm quyến rũ anh.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cũng phải hơn một tháng nay tôi làm căng thì chồng tôi mới dứt ra khỏi mụ nhân tình đó. Nhiều lần cô ta còn gọi điện khiêu khích tôi, bảo tôi đến mà đón chồng về đi. Rồi cô ta còn nói, chồng tôi đang níu kéo, làm phiền cô ta khiến cô ta đuổi mà không về kia kìa.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thực sự tôi đã phải rất mệt mỏi mới có thể giành lại chồng từ tay nhân tình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><u>Tôi biết sau sự cố ngoại tình, người vợ cần khéo léo, kiêng kị nhắc đến nhân tình để tránh làm chồng khó chịu. Nhưng tôi không thể làm được như vậy</u>. Tôi không quên được chuyện bị người gối ấp tay kề hàng đêm phản bội mình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Những hành động tôi làm mà chồng tôi đã kể trên đây là hoàn toàn đúng sự thực. Anh coi đây là những biểu hiện của bệnh thần kinh, tôi cũng biết là chẳng ra gì. Nhưng những lúc máu nóng xông lên, sự khó chịu, buồn bã, thất vọng, tủi nhục bủa vây, tôi không kìm được.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Bản thân tôi cũng không muốn trở thành <u>con người hai mặt</u> khi ban ngày thì đi làm bình thường, cố cười nói vui vẻ. Nhưng khi đêm đến, nhất là khi con trai nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, tôi lại ngồi thu lu trong bóng tối <u>tự dằn vặt bản thân</u> với bao căm hận, uất ức. Có những lúc, chính tôi cũng tưởng mình là một người điên chính hiệu. Nhiều lúc, tôi muốn mình hóa điên được thì tốt biết mấy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhiều lần tôi nghĩ buông tay chồng cho nhẹ nợ. Thà thế còn hơn sống cùng nhau mà hành hạ tinh thần nhau. Con cái thì đóng tiền cùng nuôi. Mà chẳng cần anh phải đóng góp, tôi cũng có thể dư sức nuôi con một mình. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng suy nghĩ đến nát óc, tôi nhận ra, tôi vẫn không thể và không muốn rời xa chồng. Sau nhiều nỗi đau anh ấy gây ra, tôi vẫn yêu chồng tha thiết. Không phải tôi muốn giữ chồng vì con mà vì chính tôi. Tôi thống khổ khi vừa hận, vừa yêu chồng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hiện tại, tôi vẫn không tài nào dứt ra được khỏi chồng phản bội nhưng cũng không thể quên việc anh đã lừa dối vợ con. Vì thế mà tôi cứ tự dằn vặt, hành hạ cả mình và cả chồng. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi thấy <u>mình thật ngu</u>, thật vô phương cứu chữa. Tôi cứ tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, tự mình làm khổ mình. Tôi đang chán và thất vọng về chính bản thân tôi! Các chị em có cách nào để tôi thoát khỏi tù ngục do chính mình dựng nên không?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Cơ chế phòng vệ của vợ:</strong></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Người vợ đang có sự xung đột giữa cái tôi thực tế (cái tôi với nhiều cảm xúc: tức giận, sợ hãi , yêu thương...) và cái tôi lý tưởng (người vợ hy sinh, nhẫn nhịn). Vì vậy, 1 loạt cơ chế phòng vệ xuất hiện:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô thất vọng vì không thể sống theo cái tôi lí tưởng của cô (cái tôi lý tưởng của cô là 1 người vợ hy sinh hết mực, đối tốt hết mực “người vợ cần khéo léo, kiêng kị nhắc đến nhân tình để tránh làm chồng khó chịu.”) . Và khi cô tức giận chồng, chửi rủa cô Khánh, cô cảm thấy tội lỗi vì không thể sống theo cái tôi lí tưởng của cô. Cô giận chồng, nhưng lại trừng phạt bản thân (đập đầu vào tường tự tử, dằn vặt bản thân, mình quá ngu...) như 1 cơ chế phòng vệ (15.<strong>Turning on the self</strong> ) ngăn không cho cô nhận ra cảm xúc tội lỗi. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô đã từ bỏ <u>bản sắc tâm lý</u> của cô để trở nên giống Khánh. Cơ chế phòng vệ này khiến cô không nhận ra nỗi sợ mất chồng. (PVS7. <strong>Dedifferentiation</strong> : bạn trở thành bất kì điều gì mà 1 ai đó muốn bạn trở thành để tránh né những cảm xúc khó chịu, phổ biến nhất là nỗi sợ mất mát.) Có 1 câu chuyện về 1 ông vua (mình quên mất tên rồi) yêu thương 1 cô gái nhưng cô í không may qua đời. Những cô gái khác vì muốn có được tình cảm của vua đã bắt chước cách nói năng, tính cách của cô gái kia. Đây cũng là kiểu phòng vệ Dedifferentiation.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô “tưởng mình là một người điên chính hiệu”vì cô không hiểu được và không chấp nhận những cảm xúc mâu thuẫn trong cô. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p style="text-align: right"></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="rubi_mos2002, post: 150508, member: 50878"] [b]Tiếp theo[/b] [FONT=Arial]Ví dụ 3 “Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy?" 19-03-201307:01:06 | N.P.A - TTVN Nguồn: afamily Tôi đang phải sống và chịu đựng một người vợ thần kinh không ổn định. Tôi biết chính tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm trước đó. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một cuộc sống bí bách, khó chịu và muốn hóa điên bên cạnh người vợ mà tính cách sắp như một kẻ điên dại? Vợ chồng tôi lấy nhau vì yêu nhau. Ngày đó, vợ tôi là cô gái thông minh, dịu dàng, tình cảm, đầy nữ tính. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày cuối cấp 3 và luôn dính lấy nhau như hình với bóng. Rồi chúng tôi bước qua thời sinh viên với cuộc tình lãng mạn. Cái kết hạnh phúc của tôi và cô ấy sau khi ra trường làm nhiều bạn bè cùng lứa phải ghen tỵ. Vợ vô cùng tự hào và hãnh diện vì tôi và vì tình yêu đầu của cô ấy cũng là tình cuối. Nhưng dường như trên đời này chẳng có thứ gì mãi mãi, đặc biệt là tình cảm vợ chồng. Yêu nhau gần chục năm, cưới nhau 8 năm, tình yêu của 2 chúng tôi cũng dần dần phai nhạt. Tuy chẳng có cãi cọ, xung đột gì lớn nhưng chỉ đơn giản là tôi cảm giác có những lúc gần hết yêu với vợ. Tôi chỉ thấy trách nhiệm làm chồng, làm cha ngày một nặng nề hơn. Cứ thế, tôi đâm ra chán cuộc sống đều đều bên vợ. Những lúc vợ chồng chăn gối, tôi cũng không tìm được cảm giác thăng hoa như xưa. Cảm giác đơn điệu, nhàm chán cứ bủa vây lấy tôi ngày này qua tháng khác. Ngoài những lúc trên giường, tôi không còn muốn chạm vào vợ, không muốn làm những hành động tình cảm. Tôi dám chắc 99% những cuộc hôn nhân lâu năm đều có kết cục như cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng tất nhiên, khi tình yêu đã vơi, chẳng có ai ly hôn vì hết yêu. Tất cả mọi người đều tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân vì một chữ “nghĩa”. Và tôi cũng vậy! Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm. Cô ấy vật vã kinh khủng. Biến cố gia đình tôi chỉ xảy ra khi tôi gặp Khánh - một người phụ nữ góa bụa, cũng là khách hàng của công ty tôi. Khánh rất đặc biệt, vừa mạnh mẽ, vừa yếu đuối. Cô ấy là mẫu phụ nữ cuốn hút và rất đàn bà. Và tôi đã không thể cưỡng lại được. Chúng tôi trở thành nhân tình của nhau từ hơn một năm nay. Tôi qua lại lén lút với Khánh hơn một năm trời. Điều đó làm cho cuộc sống của tôi có thêm màu sắc. Tôi trở nên trẻ trung và vui vẻ hơn. Cả 2 chúng tôi đều giữ nguyên tắc: tuyệt đối giữ bí mật và không xâm phạm cuộc sống riêng của nhau. Chúng tôi ở cạnh nhau chỉ để tiếp thêm niềm vui, sức lực cho đối phương chứ không định phá đi những gì người kia đang có. Dù chúng tôi đã rất cẩn thận nhưng cây kim trong bọc vẫn có ngày lòi ra. Tôi bị vợ phát hiện và bắt quả tang khi đang ngoại tình ở nhà Khánh. Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm. Cô ấy vật vã kinh khủng. Ban ngày vẫn đi làm bình thường, tối chăm con. Nhưng tuyệt nhiên cô ấy câm lặng không nói với tôi lời nào. Ban đêm, cô ấy dọn ra phòng khách ngủ và khóc suốt đêm. Tình hình gia đình tôi rất căng thẳng. Vợ buộc tôi phải chọn lựa giữa cô ấy và Khánh. Tất nhiên là tôi chọn gia đình dù lúc này tôi yêu Khánh nhiều hơn. Nhưng vì đã qua cái thời trẻ con coi tình yêu là tất cả. Tôi biết thứ gì quan trọng nhất với tôi hiện nay. Đó là con cái, là gia đình. Sau khi tôi chia tay Khánh, vợ quản chặt tôi đến từng phút một. Đi đâu, làm gì tôi đều phải thông báo. Tôi cũng muốn êm chuyện nên nhường vợ. Nhưng cô ấy không dừng lại ở đó. Vợ bắt đầu tra tấn tôi bằng việc nhắc đi nhắc lại lỗi lầm ngoại tình của tôi. Không ngày nào là cô ấy không đay nghiến tôi, nói xa gần về chuyện tôi là thằng đểu, Sở Khanh. Tôi rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nhịn. Thế rồi nhiều lúc cô ấy còn lôi cả Khánh ra để sỉ nhục. Vợ tôi gọi Khánh là con cave, con đĩ, rồi chửi cả nhà Khánh, đem cả con trai nhỏ của Khánh ra để rủa xả. Tôi không ngờ [U]người vợ đoan trang của mình lại biến thành một kẻ hàng tôm hàng cá[/U] thế. Tôi đã lên tiếng bảo cô ấy xem lại lời ăn tiếng nói và nhân cách của mình khi lôi cả người già và trẻ con ra để rủa xả. Nếu còn thái độ như vậy, tôi sẵn sàng ly dị. Đến lúc đó vợ tôi mới chịu im. Rồi mấy tuần sau đột nhiên vợ tôi thay đổi hoàn toàn. Vợ tôi biến mình trở thành Khánh, học cách nói chuyện, ăn mặc của Khánh. Cô ấy nói với tôi “Giờ thì em trở thành bản sao giống hệt cô ta rồi. Chắc anh yêu em nhiều lắm hả?”. Cô ấy cũng [U]bắt chước Khánh gửi những bức mail tình cảm cho tôi[/U]. Và khi không nhận được sự hào hứng của tôi thì cô ấy lại gào khóc, hỏi tại sao cô ấy đã gắng thay đổi theo hướng tôi thích mà tôi vẫn lạnh lùng. Nói thật, tôi sởn hết gai ốc mỗi khi cô ấy giả danh nhân tình của mình chứ ở đó mà tình cảm, yêu thương gì được. Tần suất vợ giả dạng nhân tình của tôi ngày càng nhiều. Thậm chí cô ấy bệnh hoạn đến mức nhắn tin đeo bám Khánh. Cô ấy hỏi Khánh: “Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy? Dạy cho tôi với!”. Sau đó vợ còn ép tôi lên giường, và bảo tôi “Cứ gọi em bằng tên Khánh cũng được!”. Lúc tôi không đồng ý và bảo "Cô điên vừa thôi" thì vợ lại vừa cười vừa khóc rũ rượi như kẻ khùng điên. Có khi cô ấy còn đập đầu vào tường đòi chết. Có hôm thì cô ấy uống rượu, lẩm bẩm như kẻ dở hơi, mở miệng ra là triết lý về tình yêu và sự chung thủy. Tôi biết tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm, nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một người vợ điên? Hơn 2 tháng nay tôi mệt mỏi lắm với các chiêu trò này của vợ. Không hiểu vợ tôi điên thật hay giả điên để hành hạ và trả thù tôi nữa. Ban ngày vợ vẫn cư xử bình thường, còn giả đò là gia đình hạnh phúc trước mặt mọi người. Tối về thì vợ cứ khùng khùng, điên điên, dại dại. Thật sự tôi không chịu được nữa. Dù có tội thì tôi cũng đã nhận lỗi về mình và đã sửa sai. Tôi không còn qua lại với Khánh nữa. Thế sao tôi còn bị vợ đối xử thế này. Vả lại, chuyện đàn ông ngoại tình, trăng gió bên ngoài cùng có gì to tát lắm đâu. Bạn bè tôi đầy người còn công khai cặp bồ, đưa bồ về nhà mà nhiều bà vợ vẫn phải ngon ngọt nịnh chồng kìa. Tôi đã từng nghĩ vợ tôi là gia đình của tôi nên coi cô ấy quan trọng hơn Khánh. Nhưng hình như tôi đã sai lầm? Càng ở bên vợ tôi càng thấy ngột ngạt như ở dưới địa ngục. Liệu tôi có nên tự giải thoát cho mình? Tôi rất sợ sự điên rồ của cô ấy! Người vợ bị chồng phản bội và chửi là người điên lên tiếng 27-03-2013 | 07:01:11T. Thanh Hà Các bạn độc giả thân mến! Tôi chính là người vợ trong câu chuyện của anh N.P.A. Ngay từ hôm tâm sự này của chồng tôi được đăng, tôi đã đọc được và nhận ra chuyện của nhà mình. Ban đầu, tôi định sẽ để chuyện này vào dĩ vãng luôn vì không muốn lời qua tiếng lại, vạch áo cho người ngoài xem lưng. Nhưng đến hôm nay tôi quyết định không làm như vậy nữa và viết đôi dòng chia sẻ. Tôi không ngờ câu chuyện của vợ chồng tôi lại được nhiều bạn đọc quan tâm đến vậy. Chân thành cảm ơn các bạn đã đứng về phía tôi dù các bạn chưa hề gặp cũng như chưa từng quen biết tôi. Nói thật, tất cả những comment của mọi người, dù ngắn hay dài, dù ủng hộ hay không ủng hộ, tôi đều đọc rất kỹ và không bỏ qua một comment nào. Thậm chí, có những comment tôi đọc đi đọc lại tưởng như đã thuộc lòng. Những lời góp ý của các bạn, không phải tôi không hiểu được, nhưng thật sự tôi không thể từ bỏ chồng phản bội của mình. Tôi cảm thấy bản thân quá ngu, quá lụy tình. Dẫu biết mọi chuyện đã vỡ lẽ mà tôi chưa thể rút chân ra được. Trong một mối quan hệ tình cảm, dù là vợ chồng, có vẻ như nếu ai yêu nhiều hơn sẽ là kẻ phải chịu thiệt. Và tôi nhận ra, chính tôi là kẻ chịu thiệt trong 2 vợ chồng. Lúc nào tôi cũng là người chạy theo anh ấy. Đây không phải lần đầu tiên anh nói hết yêu tôi. Khi chúng tôi yêu nhau được 3 năm, đã có lần anh ấy nói chán và muốn cho 2 người một khoảng thời gian xa cách để xem lại tình cảm. Trong thời gian tạm chia tay ấy, chồng tôi cũng đã có bạn gái khác. Đây không phải lần đầu tiên anh nói hết yêu tôi. Khi chúng tôi yêu nhau được 3 năm, đã có lần anh ấy nói chán và muốn cho 2 người một khoảng thời gian xa cách để xem lại tình cảm. Tôi đã vật vã khóc lên khóc xuống, mất ăn mất ngủ, cũng đã hạ mình van xin anh ấy quay lại. Một thời gian sau, anh ấy quay lại bên tôi và bảo “Không có người nào yêu anh nhiều được như em!”. Tôi đã hạnh phúc vô cùng khi anh nhận ra được giá trị của mình. Tình yêu của chúng tôi êm đẹp như vậy và sau đó là đám cưới. Dù chúng tôi đã có một con nhỏ 3 tuổi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy vơi bớt tình yêu dành cho chồng. Tôi luôn chờ anh về ăn cơm, dù anh về sớm hay muộn, kể cả là 12 giờ đêm tôi cũng chờ. Tôi phục vụ anh từ chân răng đến kẽ tóc. Anh đi làm về là có nước chanh pha sẵn để tủ lạnh, khăn ướt đưa đến tận tay để lau mặt, có nước ấm nóng để tắm. Dù cũng đi làm và lương của tôi cũng chẳng kém của anh là bao nhưng tôi chẳng bao giờ để anh đụng vào bất cứ việc gì trong nhà. Lúc nào tôi cũng thương chồng, xót chồng, làm hết mọi việc để chồng được nghỉ ngơi. Chồng tôi có gia đình rồi mà vẫn chẳng khác gì ngày còn thanh niên. Anh đi làm về là gặp bạn bè, bóng bánh. Anh hay tự hào khoe mình rất có trách nhiệm với gia đình, con cái. Nhưng thật ra, tất cả những gì chồng tôi làm chỉ là đưa 10 triệu tiền lương cho vợ. Nhiều người xung quanh bảo tôi chiều chồng thái quá như vậy là dại. Tôi lại ngu ngốc không nghe họ. Tôi cứ nghĩ nếu vợ hy sinh hết mực, đối tốt hết mực thì chồng sẽ biết ơn và yêu thương. Tôi không bao giờ ngờ được chồng lại trả nghĩa cho tôi bằng hành động ngoại tình. Đau đớn nhất là anh còn lên báo bảo chán vợ, gọi vợ là người điên và nói yêu nhân tình. Thế mà trước mặt tôi, anh ấy xin xỏ, tỏ vẻ có lỗi lắm. Anh còn nói là tình cảm của anh với người đàn bà kia chỉ là tình thương, bản năng che chở chứ chẳng yêu đương gì. Chồng tôi bảo cô Khánh kia tội nghiệp, khổ sở, phải một mình bươn chải chăm mẹ, chăm con nên anh thấy thương hại và muốn bảo vệ. Tôi không bao giờ ngờ được chồng tôi lại trả nghĩa cho tôi bằng hành động ngoại tình. Đau đớn nhất là anh còn lên báo nói chán tôi, bảo tôi là người điên và nói yêu nhân tình. Nhưng sao anh ấy lại đi thương một người dưng nước lã? Trong khi vợ anh hàng ngày cũng vất vả như thế, cực nhọc như thế thì anh lại chẳng mảy may quan tâm, giúp đỡ? Tôi phải vất vả thu xếp giờ làm để lo đón con và giải quyết việc nhà được chu toàn. Còn anh ấy thì nhởn nhơ giúp nhân tình đưa đón con trai của cô ta, bỏ tiền thuê ô sin cho nhân tình được rảnh rang, sung sướng. Chồng tôi coi trọng người đàn bà ấy, đưa cô ta lên mây xanh. Nhưng thật ra, cô ta chỉ là kẻ đào mỏ, lợi dụng anh mà anh không biết. Loại đàn bà cướp chồng người khác, biết người ta đã có gia đình mà vẫn xông vào, lại còn lấy tiền chồng tôi cho để thuê ô sin, sắm sửa cho con thì có gì tốt đẹp. Tôi không phải người phụ nữ hiền lành, ngu muội đến mức chồng đi ngoại tình mà còn nhịn nhục. Tôi đã hẹn thẳng với người thứ ba, nói chuyện phải trái với cô ta. Nhưng cô ta chẳng phải hạng vừa. Cô ta bảo tôi có chồng thì đi mà giữ, bảo là chồng tôi tự tìm đến chứ cô ta chẳng thèm quyến rũ anh. Cũng phải hơn một tháng nay tôi làm căng thì chồng tôi mới dứt ra khỏi mụ nhân tình đó. Nhiều lần cô ta còn gọi điện khiêu khích tôi, bảo tôi đến mà đón chồng về đi. Rồi cô ta còn nói, chồng tôi đang níu kéo, làm phiền cô ta khiến cô ta đuổi mà không về kia kìa. Thực sự tôi đã phải rất mệt mỏi mới có thể giành lại chồng từ tay nhân tình. [U]Tôi biết sau sự cố ngoại tình, người vợ cần khéo léo, kiêng kị nhắc đến nhân tình để tránh làm chồng khó chịu. Nhưng tôi không thể làm được như vậy[/U]. Tôi không quên được chuyện bị người gối ấp tay kề hàng đêm phản bội mình. Những hành động tôi làm mà chồng tôi đã kể trên đây là hoàn toàn đúng sự thực. Anh coi đây là những biểu hiện của bệnh thần kinh, tôi cũng biết là chẳng ra gì. Nhưng những lúc máu nóng xông lên, sự khó chịu, buồn bã, thất vọng, tủi nhục bủa vây, tôi không kìm được. Bản thân tôi cũng không muốn trở thành [U]con người hai mặt[/U] khi ban ngày thì đi làm bình thường, cố cười nói vui vẻ. Nhưng khi đêm đến, nhất là khi con trai nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, tôi lại ngồi thu lu trong bóng tối [U]tự dằn vặt bản thân[/U] với bao căm hận, uất ức. Có những lúc, chính tôi cũng tưởng mình là một người điên chính hiệu. Nhiều lúc, tôi muốn mình hóa điên được thì tốt biết mấy. Nhiều lần tôi nghĩ buông tay chồng cho nhẹ nợ. Thà thế còn hơn sống cùng nhau mà hành hạ tinh thần nhau. Con cái thì đóng tiền cùng nuôi. Mà chẳng cần anh phải đóng góp, tôi cũng có thể dư sức nuôi con một mình. Nhưng suy nghĩ đến nát óc, tôi nhận ra, tôi vẫn không thể và không muốn rời xa chồng. Sau nhiều nỗi đau anh ấy gây ra, tôi vẫn yêu chồng tha thiết. Không phải tôi muốn giữ chồng vì con mà vì chính tôi. Tôi thống khổ khi vừa hận, vừa yêu chồng. Hiện tại, tôi vẫn không tài nào dứt ra được khỏi chồng phản bội nhưng cũng không thể quên việc anh đã lừa dối vợ con. Vì thế mà tôi cứ tự dằn vặt, hành hạ cả mình và cả chồng. Tôi thấy [U]mình thật ngu[/U], thật vô phương cứu chữa. Tôi cứ tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, tự mình làm khổ mình. Tôi đang chán và thất vọng về chính bản thân tôi! Các chị em có cách nào để tôi thoát khỏi tù ngục do chính mình dựng nên không? [B]Cơ chế phòng vệ của vợ:[/B] Người vợ đang có sự xung đột giữa cái tôi thực tế (cái tôi với nhiều cảm xúc: tức giận, sợ hãi , yêu thương...) và cái tôi lý tưởng (người vợ hy sinh, nhẫn nhịn). Vì vậy, 1 loạt cơ chế phòng vệ xuất hiện: Cô thất vọng vì không thể sống theo cái tôi lí tưởng của cô (cái tôi lý tưởng của cô là 1 người vợ hy sinh hết mực, đối tốt hết mực “người vợ cần khéo léo, kiêng kị nhắc đến nhân tình để tránh làm chồng khó chịu.”) . Và khi cô tức giận chồng, chửi rủa cô Khánh, cô cảm thấy tội lỗi vì không thể sống theo cái tôi lí tưởng của cô. Cô giận chồng, nhưng lại trừng phạt bản thân (đập đầu vào tường tự tử, dằn vặt bản thân, mình quá ngu...) như 1 cơ chế phòng vệ (15.[B]Turning on the self[/B] ) ngăn không cho cô nhận ra cảm xúc tội lỗi. Cô đã từ bỏ [U]bản sắc tâm lý[/U] của cô để trở nên giống Khánh. Cơ chế phòng vệ này khiến cô không nhận ra nỗi sợ mất chồng. (PVS7. [B]Dedifferentiation[/B] : bạn trở thành bất kì điều gì mà 1 ai đó muốn bạn trở thành để tránh né những cảm xúc khó chịu, phổ biến nhất là nỗi sợ mất mát.) Có 1 câu chuyện về 1 ông vua (mình quên mất tên rồi) yêu thương 1 cô gái nhưng cô í không may qua đời. Những cô gái khác vì muốn có được tình cảm của vua đã bắt chước cách nói năng, tính cách của cô gái kia. Đây cũng là kiểu phòng vệ Dedifferentiation. Cô “tưởng mình là một người điên chính hiệu”vì cô không hiểu được và không chấp nhận những cảm xúc mâu thuẫn trong cô. [/FONT] [RIGHT][/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
TÂM LÍ HỌC
Tâm lý học Tổng quát
101 cơ chế phòng vệ
Top