1000 viên bi:feel_good:
:byebye:Càng lớn tuổi, tôi càng thấy yêu mến những buổi sáng thứ bảy. Có lẽ là do bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch cùng với việc là người đầu tiên thức dậy, hay cũng có thể là do niềm vui khi không phải đi làm. Dù sao đi nữa, những sáng thứ bảy luôn mang lại những cảm xúc tuyệt vời nhất.
Cách đây vài tuần, một sáng thứ bảy bình thường, như thường lệ, tôi bước về phía nhà bếp, một tay cầm tách cà phê còn bốc khói và tay kia là tờ tin nhanh buổi sáng. Radio đang phát một talk show. Đó là một giọng nói vô cùng ấm áp của một người đàn ông đã đứng tuổi đang nói đến một ai đó tên là Tom:
“Tom yêu quý, có vẻ như con đang rất bận rộn với công việc của mình. Bố chắc rằng họ trả lương rất cao nhưng thật đáng tiếc khi con phải xa nha và gia đình nhiều như vậy. Thật khó tin khi một người phải làm việc 60–70 tiếng một tuần để kiếm sống. Và cũng thật không hay chút nào khi con đã không đến dự buổi thử giọng cho cuộc thi hát cấp trường của con gái mình.
Vào một ngày bố đã ngồi làm một vài phép tính nhỏ. Trung bình một người sống khoảng 75 năm. Bố biết, có vài người sống lâu hơn thế và số khác lại có một cuộc sống ngắn ngủi hơn. Bố nhân 75 tuổi với 52 tuần và được 3.900 ngày thứ bảy mà trung bình một người có trong cuộc đời mình. Mãi đến khi 55 tuổi, bố mới suy ngẫm về điều này. Bố nghĩ rằng nếu mình sống đến 75 tuổi thì chỉ còn lại khoảng 1.000 ngày thứ bảy nữa để tận hưởng cuộc sống này. Vì thế, bố đã đến một cửa hàng đồ chơi và mua tất cả số bi ở đó. Bố đã phải đến tận ba cửa hàng để mua đủ con số 1.000. Bố đem chúng về nhà và đặt trong một cái hộp nhựa lớn cạnh chiếc radio trong xưởng của mình. Từ đó, mỗi buổi sáng thứ bảy, bố đều lấy ra một viên và ném đi.
Bố nhận ra rằng khi nhìn thấy số viên bi cứ ít dần đi, bố chỉ tập trung vào những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống. Không có điều gì giốngnhư việc quan sát thời gian còn lại của mình trên trái đất này trôi qua để từ đó ta biết rằng cần phải thực hiện những điều mình cho là quan trọng.
Bây giờ bố sẽ kể con nghe điều cuối cùng trước khi kết thúc để đưa mẹ con ra ngoài cùng ăn sáng. Sáng nay, viên bi cuối cùng đã được lấy ra khỏi hộp. Bố không biết liệu mình có thể tiếp tục đến sáng thứ bảy tới và liệu Chúa có ban phúc cho bố được ở bên cạnh những người thân yêu thêm một thời gian nữa…
Rất vui khi được nói chuyện với con Tom à. Bố hy vọng con sẽ dành nhiều thời gian hơn với gia đình mình và những người con yêu quý. Chúc con một buổi sáng tốt lành!”
Có lẽ bạn cũng đã nghe thấy tiếng giọt nước mắt rơi xuống khi ông ấy kết thúc? Thậm chí người dẫn chương trình đã không biết nói gì trong một lúc. Sáng hôm đó, tôi đã định làm một vài chuyện rồi đến phòng tập thể dục. Thay vào đó, tôi lên lầu và đánh thức vợ mình dậy: “Em ơi, anh sẽ đưa em và bọn trẻ ra ngoài ăn sáng!” “Nhân dịp gì vậy anh?” Vợ tôi hỏi. “Ồ không có gì đặc biệt cả!” Tôi đáp. “Chỉ là vì đã lâu rồi chúng ra không cùng nhau ăn sáng vào thứ bảy. Mà này, chúng ta có thể ghé qua một cửa hàng bán đồ chơi nào đó khi ra ngoài không? Anh cần mua một vài viên bi”.
sưu tầm
:byebye:Càng lớn tuổi, tôi càng thấy yêu mến những buổi sáng thứ bảy. Có lẽ là do bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch cùng với việc là người đầu tiên thức dậy, hay cũng có thể là do niềm vui khi không phải đi làm. Dù sao đi nữa, những sáng thứ bảy luôn mang lại những cảm xúc tuyệt vời nhất.
Cách đây vài tuần, một sáng thứ bảy bình thường, như thường lệ, tôi bước về phía nhà bếp, một tay cầm tách cà phê còn bốc khói và tay kia là tờ tin nhanh buổi sáng. Radio đang phát một talk show. Đó là một giọng nói vô cùng ấm áp của một người đàn ông đã đứng tuổi đang nói đến một ai đó tên là Tom:
“Tom yêu quý, có vẻ như con đang rất bận rộn với công việc của mình. Bố chắc rằng họ trả lương rất cao nhưng thật đáng tiếc khi con phải xa nha và gia đình nhiều như vậy. Thật khó tin khi một người phải làm việc 60–70 tiếng một tuần để kiếm sống. Và cũng thật không hay chút nào khi con đã không đến dự buổi thử giọng cho cuộc thi hát cấp trường của con gái mình.
Vào một ngày bố đã ngồi làm một vài phép tính nhỏ. Trung bình một người sống khoảng 75 năm. Bố biết, có vài người sống lâu hơn thế và số khác lại có một cuộc sống ngắn ngủi hơn. Bố nhân 75 tuổi với 52 tuần và được 3.900 ngày thứ bảy mà trung bình một người có trong cuộc đời mình. Mãi đến khi 55 tuổi, bố mới suy ngẫm về điều này. Bố nghĩ rằng nếu mình sống đến 75 tuổi thì chỉ còn lại khoảng 1.000 ngày thứ bảy nữa để tận hưởng cuộc sống này. Vì thế, bố đã đến một cửa hàng đồ chơi và mua tất cả số bi ở đó. Bố đã phải đến tận ba cửa hàng để mua đủ con số 1.000. Bố đem chúng về nhà và đặt trong một cái hộp nhựa lớn cạnh chiếc radio trong xưởng của mình. Từ đó, mỗi buổi sáng thứ bảy, bố đều lấy ra một viên và ném đi.
Bố nhận ra rằng khi nhìn thấy số viên bi cứ ít dần đi, bố chỉ tập trung vào những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống. Không có điều gì giốngnhư việc quan sát thời gian còn lại của mình trên trái đất này trôi qua để từ đó ta biết rằng cần phải thực hiện những điều mình cho là quan trọng.
Bây giờ bố sẽ kể con nghe điều cuối cùng trước khi kết thúc để đưa mẹ con ra ngoài cùng ăn sáng. Sáng nay, viên bi cuối cùng đã được lấy ra khỏi hộp. Bố không biết liệu mình có thể tiếp tục đến sáng thứ bảy tới và liệu Chúa có ban phúc cho bố được ở bên cạnh những người thân yêu thêm một thời gian nữa…
Rất vui khi được nói chuyện với con Tom à. Bố hy vọng con sẽ dành nhiều thời gian hơn với gia đình mình và những người con yêu quý. Chúc con một buổi sáng tốt lành!”
Có lẽ bạn cũng đã nghe thấy tiếng giọt nước mắt rơi xuống khi ông ấy kết thúc? Thậm chí người dẫn chương trình đã không biết nói gì trong một lúc. Sáng hôm đó, tôi đã định làm một vài chuyện rồi đến phòng tập thể dục. Thay vào đó, tôi lên lầu và đánh thức vợ mình dậy: “Em ơi, anh sẽ đưa em và bọn trẻ ra ngoài ăn sáng!” “Nhân dịp gì vậy anh?” Vợ tôi hỏi. “Ồ không có gì đặc biệt cả!” Tôi đáp. “Chỉ là vì đã lâu rồi chúng ra không cùng nhau ăn sáng vào thứ bảy. Mà này, chúng ta có thể ghé qua một cửa hàng bán đồ chơi nào đó khi ra ngoài không? Anh cần mua một vài viên bi”.
sưu tầm