Tây Tiến là một bài thơ đầy ắp nỗi nhớ. Mở đầu, tác giả đưa người đọc vào một chân trời nhớ nhung mênh mông:
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi.
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.
“ Chơi vơi” là trạng thái trơ trọi giữa khoảng rộng, không bấu víu vào đâu cả. “ Nhớ chơi vơi” có thể hiểu là một mình giữa thế...