• HÃY CÙNG TẠO & THẢO LUẬN CÁC CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC [Vn Kiến Thức] - Định hướng VnKienthuc.com
    -
    Mọi kiến thức & Thông tin trên VnKienthuc chỉ mang tính chất tham khảo, Diễn đàn không chịu bất kỳ trách nhiệm liên quan
    - VnKienthuc tạm khóa đăng ký tài khoản tự động để hạn chế SEO bẩn, SPAM, quảng cáo. Chưa đăng ký, KHÁCH vẫn có thể đọc và bình luận.

LE MINH

New member
Xu
0
Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thể loại: Văn Xuôi
Tác Phẩm:Những ngày tết năm ấy
Tác giả: Lê Minh

Đài Phát thanh & Truyền hình Thừa Thiên Huế
ĐT: 01234604604
Ảnh sưu tầm.



Là mùa của những đợt không khí lạnh ùa về bất chợt, chạy xe trên phố vội hít hà cái mùi mưa bay cũng như hương thơm nụ tầm xuân đang hé nở ngây ngất. Giáp tết, se sắt gió, lãng đãng mưa, một mình tham lam gói trọn những ngày cuối đông của ngõ, của phố vào lòng. Về ngồi lại trong góc quán quen, lan man nhớ lại kỷ niệm tết của những năm tháng ấy

Hồi đấy, gia đình tôi vẫn còn ở chung với ông bà ngoại, năm nào gần tết là tôi cũng kèo nèo ông ngoại mua cái này cái kia cho bằng được, có lúc ba tôi biết được lại kéo về mắng cho một trận té tát. Năm phút, rồi mười phút y như rằng ông lại qua giải cứu cho thằng cháu ranh ma của mình. Đêm đầu xuân trở rét, ông ngồi cặm cụi làm con ngựa gỗ cho tôi, rít vội điếu thuốc cho đỡ lạnh, nheo mắt vì những làn khói phả ra cay xè, ánh đèn vàng ngoài hiên hắt lên gương mặt gầy gò đầy nếp nhăn vì sương gió. Tôi lăng xăng đem chiếc áo măng tô rộng thùng thình của ba ra khoác vội lên đôi vai gầy ông tôi, ông mỉm cười gõ lên chiếc trán bé xíu mắng yêu “Cha bố anh! Chỉ được cái nịnh là giỏi”. Năm đó tôi lại có thêm món đồ chơi mới.

Cứ 23 tháng chạp tiễn ông Táo về trời là cả đại gia đình quây quần bên nhau ở khoảng sân rộng trước nhà với nào là lá dong, khuôn gỗ, lạt, đậu xanh, nếp… Tôi và mấy ông anh họ được bà ngoại giao cho nhiệm vụ “chạy vòng ngoài” như lau lá, chẻ lạt, ngâm đậu, đãi đậu…Đậu xanh đãi vỏ cho vào chiếc nồi to nghi ngút khói, hấp chín rồi vo thành từng viên cỡ nửa nắm tay, gạo nếp ngâm rồi cho thêm ít muối… Khâu gói và cho vào nồi luộc bánh do mẹ và bà ngoại chính tay làm. Đây là lúc tôi thích và để ý nhất, đôi bàn tay bà nhanh thoăn thoắt, chính xác đến từng chi tiết. Tôi ngây ngô hỏi : “Sao bà ngoại giỏi thế hả mẹ”, mẹ lau vội bàn tay dính đầy gạo nếp rồi nói “Hồi trước, bà có thời đi gói bánh chưng thuê cho người ta đấy ông tướng ạ”. Ông ngoại tôi như mọi khi vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu đong đưa theo nhịp chờ bánh chín. Cầm điếu thuốc rê trên tay, từng làn khói bay mờ ảo như ký ức về một thời chiến đấu anh hùng, ông bắt đầu câu chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua. Mấy đứa cháu như chúng tôi nhanh chóng bị hút theo từng lời kể say sưa của ông, chống cằm như những ông cụ non, thỉnh thoảng lại ngắt lời ông với những câu hỏi ngô nghê, thật sự đối với chúng tôi đó là những câu chuyện cổ tích thời hiện đại về một thời bom đạn oai hùng của ông cha mà có nằm trong mơ cũng không thể tưởng tượng được. Kết thúc câu chuyện như mọi khi ông lại nhìn sang bà mỉm cười, mọi người ai cũng hiểu là ông muốn nghe bà hát. Mấy đứa nhóc chúng tôi lại có dịp nhao nhao lên, một hai đòi nghe bà hát. Trời về khuya, những cơn gió lướt qua từng kẽ lá khẳng khiu của bụi tre trước sân tạo thành những âm thanh vui tai, như reo vang trước điệu hò ví dặm ngọt ngào của bà. Nghe ông tôi kể hồi chiến tranh gia đình phải tập kết ra Bắc và bà tôi bén duyên với những điệu hò xứ Nghệ từ đó, tiếng ca của cô văn công đảm đang năm nào vẫn ngọt ngào biết bao.

Bánh chín, bà ngoại và mẹ tôi vớt vội những chiếc bánh chưng thơm phức ra khỏi nồi, chúng tôi nhanh nhảu cầm trên tay những chiếc bánh còn đang nóng, tay này chuyền tay kìa hít hà cái hương thơm mới ra lò. Bà ngoại tôi mắng yêu những đứa cháu tinh nghịch, ông nhìn sang mỉm cười, hình như thích thú với cái khoảnh khắc đáng yêu đó lắm.

Tết năm nay, con cháu vẫn tề tựu đông đủ như mọi khi nhưng cái hình ảnh quây quần bên nhau nấu bánh chưng cũng như ông ngoại không còn nữa, dường như ai ai cũng bị cuốn vào cái vòng xoáy kinh tế tất bật, những chiếc bánh chưng được đặt mua một cách vội vàng, đẹp nhưng vô tri. Bà tôi quay lưng dấu vội nét buồn trên khuôn mặt mỉm cười ra đón con cháu, còn riêng tôi bỗng nhiên nhớ những câu chuyện của ông da diết.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
CHAT
  1. No shouts have been posted yet.

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top